Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, mắt là sự từng trải và thấu hiểu của một người đi trước.

“Sau này tôi mới nghĩ thông. Làm giáo viên thì đúng là có trách nhiệm truyền và uốn nắn, chúng ta không phải thần thánh.”

mãi mãi không thể gọi tỉnh một kẻ giả vờ ngủ, chẳng thể kéo lên một người chấp lao xuống hố.”

“Nhiệm vụ của mình là rõ kiến thức, nói cho rành đạo làm người.”

“Còn nghe hay không, học hay không, là lựa chọn của chúng nó. là cuộc đời của chúng nó.”

ra ngoài cửa sổ, nơi mấy học chơi bóng rổ sân tràn đầy sức sống.

“Điều chúng ta có thể làm, là thắp sáng ngọn đèn cho những đứa muốn nghe, muốn học, đường cho tụi nó bước tiếp.”

“Còn như Trương Dương, mắng rồi, rồi, nó không thay đổi đó là chuyện của nó.”

“Nếu vì nó mà tức đến phát bệnh, thì ai lo cho những đứa thực sự muốn học hành kia?”

“Chúng ta mang trọng trách vai, trước phải biết quý trọng sức khỏe của mình. Có vậy mới lớp lâu dài, dỗ thêm nhiều thế hệ học .”

Phải nói , đạo này thì ai từng nghe, người ta nói là một chuyện, tự mình thấm mới là chuyện khác.

Lời của như sáng c.h.é.m tan đám mây mù tôi.

Đúng vậy, sao tôi phải dồn sức lực vì một đứa học tình từ chối sự trưởng thành?

Tôi vì mấy trò nhảm nhí của nó mà tức giận, vì những lời lẽ khiêu khích mà mất ngủ có đáng không?

Nó coi những lời tôi dốc bảo như gió thoảng bên tai, xem tấm của tôi như thứ lẩm cẩm cổ hủ.

Dù tôi có dồn bao nhiêu tâm huyết, cuối tự bào mòn chính mình mà thôi.

Sau hôm đó, dường như tôi hiểu ra điều gì đó.

Tôi không còn chấp để ý từng hành động của Trương Dương nữa, không còn vì một đùa nhảm của cậu ta mà giận đến run rẩy cả người.

Khi cậu ta giở mánh khóe lớp, tôi bình thản nhìn, không phản ứng, rồi tiếp tục giảng như chưa hề quấy rầy.

Khi sự cả lớp không còn phản ứng của tôi kéo về phía cậu ta, những màn biểu diễn của Trương Dương dần mất đi đất diễn, trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Tôi bắt dành nhiều tâm huyết hơn cho những mắt khao khát tri thức, cho những tiếng sột soạt chăm chú ghi chép vang lên đều đặn lớp.

Tôi học một cách nghiêm túc, tận tâm. tôi không còn ảo tưởng rằng mình có thể thay đổi được Trương Dương.

Tôi chờ đợi, đợi cuộc đời cho cậu ta một học sâu sắc.

Tôi biết, ngày đó… sẽ không còn xa.

Tiếng bước chân của kỳ thi đại học dồn dập vang lên, đặt chân lên bậc thềm của tháng Sáu nặng nề mà hối hả.

Không khí lớp học hòa trộn mùi mồ hôi, mực viết và thứ mùi đặc trưng của tuổi dậy thì.

mặt mỗi học , đều hiện rõ sự mệt mỏi và hoang mang giống hệt nhau.

Như thể cả đám lạc phương hướng một biển sương mù mênh mông, biết bám lấy mấy tờ đề thi, mấy dòng chữ đỏ chấm điểm như những ngọn đèn hải đăng yếu ớt, gắng lần đường mà đi tiếp.

Để tăng hiệu quả, tôi quyết định tổ chức một buổi ôn tập văn cổ.

Đây là cách truyền thống hiệu quả nhất buộc tất cả phải căng thần kinh, không cho ai có cơ hội lơ là.

“Hôm nay chúng ta ôn các văn cổ.”

Tôi bục giảng, giọng nói bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào.

“Bắt từ bạn tiên của hàng ghế . Mỗi người một , chúng ta sẽ đi toàn bộ các .”

“Ai kẹt hoặc sai, phải lên thuộc cả .”

Lớp học xôn xao một chút, rồi nhanh chóng lắng .

Phần lớn học đều lập tức ngồi ngay ngắn, mắt chăm chú nhìn vào sách, môi mấp máy lặng lẽ, chuẩn lần cuối.

Tàu bắt chuyển bánh lúc mọi việc diễn ra vô suôn sẻ.

mắt tôi lướt qua từng khuôn mặt trẻ trung. Tôi thấy sự căng thẳng, sự tập trung, thấy cả sự nghiêm túc đến tột .

tôi bỗng dâng lên một tia ấm áp. Đây chính là do vì sao tôi nơi này.

Vì những đứa trẻ sẵn sàng dốc sức mình chạy về phía tương lai, tôi phải vững, để che chắn cho các em khỏi những giông bão không đáng có.

Thế mắt tôi không thể tránh khỏi việc lướt qua góc lớp quen thuộc ấy.

Trương Dương.

Cậu ta ngồi vắt vẹo ghế, một chân còn gác hẳn lên lưng ghế của bạn ngồi trước, cả người lộ ra một sự lười nhác và bất cần không thể hòa hợp với không khí khẩn trương xung quanh.

Cậu ta không nhìn sách, mà nháy mắt trêu chọc bạn bàn. Khoé miệng là nụ cười giễu cợt quen thuộc và đáng ghét.

Tôi gắng dời mắt đi, thầm nhắc lời :

Chúng ta không phải thần. Không thể đánh thức người giả vờ ngủ.

Tàu chạy, càng lúc càng nhanh, không khí càng lúc càng căng thẳng và sôi động.

Cuối , sau khi vòng qua hơn nửa lớp học, con tàu tốc hành ấy chuẩn tiến vào trạm dừng… nguy hiểm nhất.

Học trước Trương Dương lên, giọng vang rõ, mạch lạc, xong cổ văn của mình.

Bạn ấy ngồi xuống.

Cả lớp đồng loạt quay về phía Trương Dương.

Tôi thấy mấy nam ngồi cạnh cậu ta cười khúc khích từ trước, vai run lên vì nhịn cười.

đến lượt cậu ta tiên của “Người bán dầu”…

Trương Dương chậm rãi dậy.

Cậu ta thậm chí không thèm cầm sách Ngữ văn bàn, hắng giọng một cái, khuôn mặt lộ rõ vẻ “trang trọng” đầy khoa trương như thể sắp bước lên sân khấu biểu diễn.

Cậu ta đảo mắt nhìn quanh lớp, vẻ mặt vô mãn nguyện khi thấy mình là tâm điểm.

Cuối , mắt cậu ta dừng người tôi, nhìn đầy trần trụi và khiêu khích.

Rồi, bằng giọng điệu nhầy nhụa, vặn vẹo, đầy thứ hơi hướng lưu manh chợ búa, Trương Dương tình kéo dài từng âm một, biến văn thành một tiếng vang k.h.i.ê.u d.â.m và chướng tai:

“Trần Túc Khang bắn~ cung thiện xạ~~”

Tùy chỉnh
Danh sách chương