Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Người Anh Họ Bí Ẩn

Những bức chân dung không hề có điểm chung , như thể mô tả một người hoàn toàn khác .

“Chuyện này không thể …” – Anh tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm những hình vẽ trái ngược , “Làm sao chúng ta có thể nhớ hoàn toàn khác về cùng một người chứ?”

tôi bỗng sáng bừng đôi mắt, lớn tiếng nói: “Tôi nhớ rồi! Hạ Lạc biết ảo thuật! Năm tụ họp Tết, nó cũng biểu diễn ảo thuật cho mọi người xem.”

“Đúng rồi! Nó biết ảo thuật!” – Vài người cùng lúc tiếng phụ họa.

Dường như đây là điểm duy nhất mà mọi người có thể đồng thuận.

Ngay khi một người lớn chúng tôi chìm im lặng, bỗng Anh thang vang tiếng động.

tôi lảo đảo đi xuống, tay cầm một gói khoai tây chiên.

tôi lập tức đứng dậy: “Ngoan , không phải đã ngủ rồi sao?”

Cô bé lắc lắc gói khoai tay: “Vừa nãy Hạ Lạc gọi dậy, cho một gói khoai tây chiên. Mẹ ơi, mẹ có ăn không?”

Hạ Lạc đến rồi?

Ở ngay lầu?

Mọi người đều sững sờ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh: “Chúng ta phải xem mấy nhỏ ngay.”

đều gật , lặng lẽ theo tôi bước Anh thang.

Vừa rẽ qua góc hành lang, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ phát từ trẻ .

Mở cửa bước vào, thấy nhỏ ngồi dưới sàn, những món đồ không thuộc về chúng, cũng không hề có sẵn ngôi nhà này.

“Thế Hạ Lạc?” – bế cháu nội của mình và hỏi.

ấy đi vệ sinh rồi.” – bé vẫn ôm chặt món đồ không chịu buông.

Tôi và liếc nhìn , lập tức chạy nhanh tới vệ sinh cuối hành lang.

Cửa mở toang, bên hoàn toàn trống không.

Chúng tôi kiểm tra tất các tầng, nhưng không thấy bất kỳ dấu vết của Hạ Lạc.

Ba người đành ôm ba trẻ quay tầng trệt, nơi các hàng vẫn hào hứng thảo luận về Hạ Lạc.

“Tìm được Hạ Lạc chưa?” – Bố tôi ngẩng hỏi.

lắc : “ lầu không có , có vài món đồ mới mà nhà mình trước giờ chưa từng có.”

Lúc đó, tôi bỗng ý đến bàn trà.

Tôi đếm một lần. Rồi đếm thêm lần nữa.

Giọng tôi bắt run rẩy: “ ! Chúng ta một người, tại sao ly bàn?”

Đáng sợ hơn nữa, tất các ly đều có dấu hiệu đã được sử dụng – kể “thừa ” kia.

Tôi nhìn sang ghế sofa, phát hiện đó có vết lõm rõ ràng, sắp xếp thành một vòng tròn – y hệt lúc chúng tôi ngồi thảo luận ban nãy.

“Hạ Lạc… chẳng lẽ… vừa rồi vẫn ở đây?” – Giọng cô tôi run .

Không trả lời, vì chẳng nhớ .

Cơn hoảng loạn bắt lan .

Mọi người chia đi khắp căn nhà tổ, cố gắng tìm bóng dáng Hạ Lạc.

thư , chúng tôi phát hiện một cuốn sách bị lật dở, bên có ghi bằng bút mới, nhưng nét chữ hoàn toàn xa lạ.

bếp, bồn rửa có một tách cà phê vừa được rửa xong – mà chẳng nhà uống cà phê.

Ở sân sau, bãi cỏ có một loạt dấu chân rõ nét, dẫn tới bức tường bao rồi đột ngột biến mất.

Điều khiến người ta lạnh sống lưng nhất là khi quay trở khách, chiếc ly “dư thừa” kia đã biến mất, ghế sofa cũng một vết lõm.

“Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì xảy vậy!” – tôi bắt rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương