Tôi và em gái cùng tr,ọng sinh trở về ngày bố mẹ ly hôn.
Lần này, nó là người đầu tiên nắm lấy tay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đưa con đi nhé.”
Trong giọng nói ấy có sự kìm nén nhưng đầy k ,ích động và háo hức.
Nó định c ,ướp lấy cuộc đời của tôi sao?
Tôi bật cười, cười vì nó quá ngây thơ!
Theo mẹ—một người y ếu đuối và bất lực, từ thân phận con gh ,ẻ chịu đựng u,ất ức đến khi thành danh lập nghiệp, con đường ấy nó tưởng dễ dàng lắm sao?