Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 - Con Ruột Của Tôi Là Ai

mắt của tôi nhìn cậu ấy cũng đã từ hướng xuống chuyển thành hướng lên.

mắt phượng đẹp đẽ của chàng trai cong lên, nhìn ý vị ngọt ngào, như mật ong tan chảy: “Chị ơi, đã thêm một phần nữa. Lần tới, chúng ta nghỉ ở Trang viên Vọng Nguyệt nhé? nấu ăn riêng chị thôi.”

Tôi ngây người nhìn cậu ấy.

Một cảm xúc nào trong lòng tôi trỗi dậy. Ban đầu, cảm giác của tôi dành cha của đứa trẻ là từ tò mò đến ngưỡng mộ, nhưng gần đây, tôi đã bắt đầu nghĩ đến khả năng “trâu già gặm cỏ non.”

đẹp trai, , tài giỏi, lại còn nấu ăn ngon. Tôi đâu phải thánh nhân, dễ động lòng là điều hiển nhiên, đúng không?

Tôi khẽ gật đầu: “Được.”

mắt Tạ Khôn Ngọc dần trở nên nóng bỏng, như ngọn lửa bùng lên.

Mặt tôi bất giác đỏ.

Cậu ấy tiến lên một bước, cúi người xuống.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe môi tôi.

Ngoài cửa sổ, những cành đào hồng nhạt đang nở rộ. Cơn gió thoảng qua cuốn rơi cánh hoa.

nắng rực rỡ, ấm áp mà .

“Chị ơi, còn một tháng nữa thôi, sẽ tròn 18.”

18

Vào ngày Tạ Khôn Ngọc tròn 18 tuổi, sau khi tổ chức sinh nhật cậu ấy xong, chúng tôi cũng chính thức ở bên nhau.

Tiểu Viễn vui mừng hết cỡ.

Cậu hỏi: “Bố mẹ định khi nào sẽ kết hôn?”

Tôi gõ nhẹ lên đầu cậu nhóc: “ mọi việc thuận lợi thì chắc khoảng bốn nữa.”

Tiểu Viễn ôm mặt, vẻ mặt lo lắng: “Còn lâu quá.”

Tôi nhún vai, tỏ ý chẳng phải lỗi tại tôi: “Bố con trưởng thành, còn lâu đến tuổi kết hôn hợp pháp.”

Tiểu Viễn thở dài: “Hừm.”

Tôi buồn cười: “Nhóc con, lo gì mà lo. dù chúng ta chưa kết hôn, bố mẹ vẫn là bố mẹ của con.”

Tiểu Viễn uể oải gật đầu.

Lúc này, Tạ Khôn Ngọc bước tới, xoa đầu Tiểu Viễn, dỗ dành: “Tiểu Viễn, con chơi trước . Bố có chuyện cần bàn với mẹ.”

Tiểu Viễn gật đầu, chạy vào phòng.

Tôi lần đầu tiên thấy trong mắt Tạ Khôn Ngọc có sự lo âu sâu sắc: “ vậy?”

Cậu kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, nói: “Tiểu Viễn từng nói, cậu ấy được sinh vào 28 tuổi, đúng không?”

“Đúng thế. Không phải cậu đã sinh nhật của nó rồi ?”

“Nhưng tại còn hai nữa đến thời điểm .”

Tôi lập tức hiểu ý cậu.

Đúng vậy, Tiểu Viễn đến từ tương .

“Ở thế giới này, Tiểu Viễn vẫn chưa đời. Theo lẽ thường, Tiểu Viễn ở thế giới này chào đời, thì không thể nào tồn tại hai người giống hệt nhau trong một thế giới.”

“Tiểu Viễn của tương đã xuất ở quá khứ, ở lại đây lâu, điều này vốn đã phi lý.”

Từng lời nói của Tạ Khôn Ngọc như gõ mạnh vào tim tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.

Tạ Khôn Ngọc ôm tôi vào lòng, vẫn giữ sự nhưng lý trí vốn có: “Chúng ta cần chuẩn bị sớm.”

19

Một đêm vào cuối Tiểu Viễn 11 tuổi, cậu bé bất ngờ lên cơn sốt cao.

Cả nhà tôi sợ phát điên, tôi Tạ Khôn Ngọc vội vàng đưa con đến bệnh viện.

Thế nhưng, dù là tiêm thuốc, uống thuốc hay các biện pháp hạ nhiệt khác, nhiệt độ của Tiểu Viễn vẫn không giảm.

Nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cậu đỏ bừng, thở bỏng rát, nhiệt độ cơ thể đã lên đến 40 độ!

Tôi ôm miệng, gần như không kìm được mà bật khóc.

Tạ Khôn Ngọc cố nén nước mắt, thay một chiếc khăn lạnh khác Tiểu Viễn.

Tôi mơ hồ có dự cảm, Tiểu Viễn thật sự sắp trở về… Nhưng đã nuôi cậu bên mình bao , một đứa trẻ hồn nhiên đáng yêu như thế, tôi có thể dứt lòng để mất cậu ?

Ôn Nghiên Bùi Tịch đứng bên cạnh Tiểu Viễn.

Bùi Tịch mang đến mô hình robot dở đặt trên đầu giường, có lẽ là món quà sinh nhật lần thứ 12 mà cậu định tặng Tiểu Viễn.

Ôn Nghiên mua nhiều chiếc bánh nhân mà Tiểu Viễn yêu thích nhất.

Nhưng tất cả càng không khí thêm nặng nề.

Họ dường như cũng đã nghĩ điều gì , mở miệng muốn nói, nhưng lại không nói nổi một câu.

“Mẹ, có phải mẹ đang gọi con không?” Tiểu Viễn lờ mờ nói một câu.

“Mẹ đây.” Tôi vội vàng nắm chặt lấy tay con.

Tiểu Viễn cố gắng mở mắt , mỉm cười với tôi: “Mẹ, con nghe thấy mẹ vẫn đang gọi con, mẹ lo lắng…”

Tôi , “mẹ” mà cậu nói đến là tôi trong tương .

Tôi cũng không tôi trong tương sẽ lo lắng không còn thấy đứa trẻ này nữa.

“Mẹ, con muốn về nhà.”

Tôi nhắm mắt lại, buộc bản thân phải đối mặt với thực: “Được, mẹ sẽ đưa con về nhà.”

20

Ba bồn chồn gãi đầu: “Rốt cuộc Tiểu Viễn bị vậy? mãi vẫn chưa hạ sốt?”

Mẹ im lặng, rồi có chút buồn bã nói: “Còn một một tháng nữa đến ngày sinh của Tiểu Viễn ở thế giới này. Trừ 10 tháng mang của Từ Từ, còn lại 3 tháng.”

Ba sững sờ ngẩng đầu lên.

“Ba, mẹ, ông bà ngoại, cô, cậu,” Tiểu Viễn cố gắng ngồi dậy, Tạ Khôn Ngọc đỡ cậu ngồi lên.

Cậu bé lưu luyến nhìn từng gương mặt bên giường, trong mắt là sự không nỡ nhưng cũng quyết tâm: “Lần này, con phải rồi.”

Mọi người đều buồn bã nhìn cậu.

Tôi lặng lẽ rơi nước mắt.

Tiểu Viễn đưa tay chạm vào mặt tôi: “Mẹ đừng khóc, mẹ có thể sinh con một lần nữa mà. Đứa con đầu tiên của mẹ chắc chắn sẽ là con.”

Tôi nghe thấy Ôn Nghiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.

thấy cánh tay của Tiểu Viễn dần hóa thành sáng lung linh, biến mất trong không khí. Tiếp đến là chân, bụng, ngực…

Cuối , còn lại chiếc giường trống không.

Tôi chạm vào má mình, nhận một mảng lạnh lẽo.

Tạ Khôn Ngọc ôm lấy vai tôi, an ủi: “Từ Từ, đừng buồn. Tiểu Viễn không muốn thấy mẹ khóc đâu.”

21

Dù Tiểu Viễn đã nói rằng tôi Tạ Khôn Ngọc sẽ có đứa con đầu lòng là cậu ấy, nhưng tôi vẫn cẩn thận, tính toán những ngày có khả năng thụ cao nhất để kéo Tạ Khôn Ngọc “vui vẻ” mỗi đêm.

Sau , Tạ Khôn Ngọc nhìn lên bàn thấy những món như trứng xào hẹ, canh thận dê kỷ tử, canh vịt hầm đông trùng hạ thảo…

Cậu ấy: “…”

Rồi tôi phát , tối hôm cậu ấy sung sức hơn hẳn.

Tôi suýt ngất. Tác dụng của mấy món bổ dưỡng này tốt đến vậy ?

Không lâu sau, tôi mang .

Tôi vui mừng đến rơi nước mắt.

Từ khi mang đến trước lúc sinh, tôi thường xuyên tự hỏi liệu đứa trẻ trong bụng có phải là Tiểu Viễn không.

Bào quá im lặng.

không nhờ bệnh viện kiểm tra bào khỏe mạnh, có lẽ tôi đã nghĩ rằng đứa trẻ có vấn đề gì rồi.

Tôi không nhịn được hỏi Tạ Khôn Ngọc: “Liệu nó có phải là Tiểu Viễn không? Tôi nhớ Tiểu Viễn trước đây tuy xấu hổ, nhưng bản chất là một đứa trẻ hoạt bát, hiếu động.”

Tạ Khôn Ngọc hỏi lại tôi: “ nó không phải là Tiểu Viễn, có yêu nó không?”

Tôi vẫn còn trẻ!

Tiểu Viễn là con của tôi, đứa trẻ trong bụng này cũng là con tôi. không phải Tiểu Viễn, tôi có lẽ sẽ thất vọng, nhưng chắc chắn tôi vẫn yêu nó.

Tạ Khôn Ngọc xoa đầu tôi, mắt : “Thế thì còn lo gì nữa? Dù đứa bé này không phải là Tiểu Viễn, thì Tiểu Viễn cũng đã thực sự xuất trong cuộc đời chúng ta. Chúng ta sẽ mãi yêu thương nhớ đến Tiểu Viễn. Còn đứa bé này, nó không phải người thay thế ai cả. Nó chính là chính nó.”

22

Đứa bé chào đời.

Ôn Nghiên nhìn đứa trẻ đỏ hỏn, nhăn nheo trong chiếc nôi, nhíu mày: “Đây có phải là Tiểu Viễn không?”

Bùi Tịch suy tư: “Cần phải chờ đến khi thằng bé lớn thêm một chút . toàn diện thằng bé trông giống chị, lại có mắt phượng của anh rể, thì chắc là nó rồi.”

Trẻ sơ sinh thay đổi nhanh, gần như mỗi ngày một khác.

Tôi hồi hộp trông chờ.

Nhìn khuôn mặt đứa trẻ có những đường nét giống tôi, lại sở hữu mắt phượng y hệt Tạ Khôn Ngọc, cơ bản đã trùng khớp với hình ảnh Tiểu Viễn.

Tạ Khôn Ngọc cầm chiếc lục lạc trêu đùa con trai, mỉm cười: “Nào, gọi bố .”

Cậu nhóc tròn xoe mắt phượng ngây thơ, ê a vươn tay nắm lấy ngón út của Tạ Khôn Ngọc.

Trong lễ chọn đồ vật đoán tương .

Cậu bé nhìn dãy đồ vật phong phú bày trước mắt. Dưới mắt mong đợi của mọi người, cậu bắt đầu di chuyển.

Đầu tiên, cậu nhặt chiếc khóa dài mệnh mà tôi tặng Tiểu Viễn, rồi đến cuốn tranh Tạ Khôn Ngọc dùng để dỗ Tiểu Viễn ngủ, tiếp theo là chiếc cốc mà ba tặng Tiểu Viễn, con búp bê Doraemon mà mẹ tặng Tiểu Viễn, sau là mô hình robot mà Bùi Tịch định tặng Tiểu Viễn nhân dịp sinh nhật 12 tuổi, cuối là cái bánh nướng của Ôn Nghiên.

Cả nhà bỗng nhiên xôn xao.

Mọi người đều phấn khích nhìn đứa trẻ ở giữa.

Cậu bé chớp mắt với chúng tôi, mắt phượng xinh đẹp trong sáng rực rỡ, rồi nói những lời đầu tiên trong đời: “Bố, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, cậu, cô, chào mọi người, con là Tiểu Viễn.”

[Toàn văn hoàn.]

Tùy chỉnh
Danh sách chương