Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - Nàng Nha Hoàn Biết Trước Tương Lai

Hoàng thượng thấy thời cơ đã chín muồi, liền định tuyên chiếu truyền ngôi.

Nhưng chưa kịp mở miệng, ngài đã đột ngột ôm ngực, rồi gục xuống.

Cả điện Kim Loan náo loạn, mọi người xôn xao, nhốn nháo.

Giữa đám đông hoảng loạn, ta Lương Vũ âm thầm trao đổi ánh mắt với Chương công công bên cạnh Hoàng thượng.

Ông ta khẽ gật đầu.

Lương Vũ hiểu ý, nắm tay ta, nhanh chóng dẫn ta rời khỏi điện.

khi rời đi, hắn còn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, đặt một nụ hôn trán.

“A Oánh, ngoan ngoãn đợi ta ở đây. Chờ ta quay lại.”

Nói xong, hắn quay người, bước nhanh ra khỏi đại điện.

Trong cung điện vắng lặng, chỉ còn lại ánh nến bập bùng tiếng gió hú bên ngoài, khung cảnh càng thêm lạnh lẽo.

Ta từ trong tay áo ra miếng ngọc bội bị Tố Nguyệt làm vỡ, nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét bị rạn nứt.

biết đã qua bao lâu, ngọn nến bàn bỗng nhiên lay động.

“Đã đến rồi, sao không vào ngồi nói chuyện cùng ta?”

Tấm màn sa chậm rãi lay động, một bóng dáng quen thuộc hiện ra.

Tố Nguyệt bước ra, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đầy áy náy.

Ta cười nhạt, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:

“Ngồi đi, không phải từ tới giờ muội luôn thích thẳng thắn sao? Bây giờ đại cục đã định, có mà không dám nói?”

Nhưng nàng ta , không nhúc nhích, cũng không dám nhìn ta.

Đôi tay siết chặt, mím lại, vẻ mặt tràn ngập khó xử.

“Muội có chuyện muốn nói với ta sao?”

Tố Nguyệt im không nói.

Ta dần mất kiên nhẫn, nụ cười cũng tắt ngấm.

“Muội ở bên ta nhiều năm như , mà ta lại không biết muội là kẻ diễn trò giỏi đến thế.”

“Vở kịch này, muội diễn rất hay, suýt chút nữa ta đã bị muội lừa.”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

“Đáng tiếc, lời nói dối có thể thay đổi, nhưng thói quen thì không. Dù muội cố tránh né đến đâu, thì những lúc chột dạ, muội không ngừng sờ lên dái tai mình.”

“Lại còn…”

“Muội nói muội không phải là Tố Nguyệt, nhưng lại biết rõ miếng ngọc bội này là di vật của mẫu ta. Ngoại trừ muội là người cận bên cạnh ta, chưa nhìn thấy miếng ngọc này.”

25

Nói xong, ta ném miếng ngọc bội vỡ nát xuống chân nàng.

thể Tố Nguyệt khẽ run lên, sau “phịch” một tiếng, nàng quỳ sụp xuống đất.

“Tiểu thư…”

Nước mắt nàng trào ra như suối, khóc dập đầu liên tục mặt ta.

“Tiểu thư, tỳ có lỗi với người…”

Đến khi trán nàng rỉ máu, ta lạnh lùng lên tiếng.

Nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, ta như thắt lại.

“Tố Nguyệt, muội ở bên ta từ nhỏ, ta tự hỏi chưa bạc đãi muội.

“Nhưng vì sao, người tính kế ta, lại là muội?”

“Tiểu thư, tỳ không còn cách nào khác!”

Tố Nguyệt khóc nghẹn ngào, nói run rẩy không ngừng.

“Tất cả đều do Đại hoàng ép buộc, tiểu thư, người biết đấy… ta có một đệ đệ từ nhỏ đã thất lạc. Là hắn bắt được đệ đệ ta, ép ta phối hợp với Mạnh Vãn Thanh để chia rẽ tiểu thư Điện .”

“Tất cả những lời ta nói đây đều là do ả ta dạy, ả ta là người xuyên sách, ả ta chính là nữ chính!”

“Tiểu thư, tỳ biết mình có lỗi với người, nhưng thật sự là tỳ hết cách rồi…”

Lời dứt, ta khẽ nhếch cười lạnh, điệu trầm xuống vài phần.

“Tố Nguyệt, muội nói những lời này, có ý nghĩa sao?”

“Ta đã sớm biết hết tất cả, lẽ ta không biết là người sau chuyện này sao?”

“Muội cho rằng, lúc này nói ra, ta sẽ tha thứ cho muội ư?”

“Không… không phải như , tiểu thư, tỳ không cầu xin tha thứ…”

Tố Nguyệt lắc đầu quầy quậy, ánh mắt đỏ hoe, ngập tràn áy náy hối hận.

“Tiểu thư, còn cơ hội quay đầu… Người không thể gả cho Đại hoàng , càng không thể giúp hắn lên ngôi!”

“Muội nói ?”

Ta hơi nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng đầy nghi ngờ.

“Ta không tin lời muội nữa đâu, Tố Nguyệt.”

“Không! tỳ nói thật!”

Tố Nguyệt hoảng hốt, kéo chặt tay áo ta, run run.

“Hôm qua tỳ vô tình nghe được cuộc đối thoại của Đại hoàng Mạnh Vãn Thanh, biết hóa ra từ đầu tới cuối hắn chưa thật với tiểu thư…”

“Hắn chỉ muốn lợi dụng tiểu thư để mượn binh quyền nhà họ Tô!”

“Đợi đến khi hắn đăng cơ, người đầu tiên hắn muốn diệt trừ chính là phủ Tướng quân!”

“Tiểu thư, người không thể… không thể để hắn thực hiện âm mưu!”

26.

Lời của Tố Nguyệt còn chưa dứt, cửa điện bỗng bị đẩy ra.

Cơn gió lạnh lẽo tràn vào, lập tức thổi tắt quá nửa ánh nến trong điện.

Người nơi cửa điện dáng người cao lớn, một hỷ phục ẩn vào bóng , trở nên trầm lặng đáng sợ.

Lương Vũ tay cầm đao, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa kia được ánh nến mờ mịt chiếu rọi, làm tôn lên vẻ âm trầm quỷ dị.

Tựa như ác quỷ từ địa ngục bò ra.

Khóe y khẽ nhếch, bước bước chậm rãi tiến vào đại điện.

Ta nhìn rõ hỷ phục người y đã bị máu thấm ướt, nhuốm thành màu đen nhàn nhạt.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt lên cổ Tố Nguyệt, chỉ cần khẽ động, lập tức có thể mạng nàng ta.

nói lạnh băng của Lương Vũ vang vọng khắp đại điện:

“Ngươi đang nói nhảm với hoàng của trẫm thế hả?”

Lời nói là hướng đến Tố Nguyệt, nhưng ánh mắt y lại gắt gao nhìn chằm chằm ta.

Không còn nửa phần phong lưu ôn nhu, chỉ còn lại sát ý rét buốt như rắn độc người ta sởn gai ốc.

“A Oánh, đợi lâu rồi nhỉ? Trẫm trở về rồi đây.”

Y thay đổi cách xưng hô, có lẽ vì mọi chuyện nay đã diễn ra quá thuận lợi.

“A Oánh, nay là hoa chúc của chúng ta, cũng là ngày trẫm đăng cơ xưng đế, nàng không vui cho trẫm sao? Nàng lập tức sẽ là hoàng rồi đấy!”

Trái ngược với sự điên cuồng phấn khích tràn ra nơi khóe mắt của y, cảm xúc trong ta lại bình lặng đến lạ lùng.

rồi Tố Nguyệt nói… đều là thật sao?”

Y khựng lại, quay người, tung chân đá thẳng vào người Tố Nguyệt, nàng ta bị đá văng ra mấy trượng.

“Tiện tỳ! Dám ăn nói xằng bậy mặt hoàng , trẫm giết ngươi!”

còn ta thì sao?”

Ta dậy chắn người Tố Nguyệt, ngước mắt nhìn thẳng vào Lương Vũ.

“Điện thề, đời này tuyệt không làm tổn hại người nhà họ Tô ta. Lời thề , nay còn giá trị không?”

Lương Vũ trợn to mắt, ánh mắt phức tạp nhìn ta chăm chú.

Một lúc lâu sau, y bỗng nhiên phá lên cười, tựa như nghe được điều nực cười thế gian.

Y kéo ta vào , một tay siết chặt eo ta, tay kia men theo sống lưng ta, bóp sau cổ.

nói châm chọc của y vang lên bên tai:

“A Oánh, nàng thật ngây thơ quá, thề thốt vốn là thứ vô dụng thế gian này. Trẫm là thiên , chuyện dưới gầm trời này, trẫm định đoạt, trời cũng quản được!”

“Không có hoàng đế nào dung thứ cho sự tồn tại của phụ nàng cả. Cho nên, A Oánh, đừng trách trẫm. Trẫm có thể tha cho nàng, còn phong nàng làm hoàng , nhưng điều kiện là… nàng phải ra chỉ chứng phụ nàng phạm tội mưu phản soán vị.”

“Chỉ một lời khai, đổi vinh hoa phú quý cả đời. A Oánh, nàng không có lựa chọn đâu.”

Ta cười lạnh trong , chỉ cảm thấy người này e rằng đầu óc đã hồ đồ rồi.

ta nhắc nhở y:

“Bệ , nếu phụ ta mưu phản, bệ phong ta làm , phải sẽ để Ngự sử đại phu lột da rút xương bệ hay sao?”

Nhưng Lương Vũ hề bận tâm, y vùi đầu sâu hơn vào cổ ta, nói đầy thờ ơ:

“Có đáng sợ? Hoàng của trẫm, chỉ có thể là nàng.”

Ta bị y siết đến nghẹt thở, ánh mắt hướng về phía xa nơi cửa điện.

Phảng phất có thể nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong cung.

Trong đen mịt mù, góc cao của tòa cung điện đã được treo lên một chiếc đèn lồng hoa sen.

Ta khẽ cười, rút ra cây trâm bạc giấu trong tay áo bấy lâu.

Mũi trâm đâm vào da thịt, cảm giác đau nhói người phía khẽ rên một tiếng.

Trâm bạc có độc, có thể tay chân người trúng độc tê liệt trong chốc lát.

Sức lực kiềm hãm người ta nới lỏng, ta thuận thế đẩy y ra.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Lương Vũ tứ chi vô lực ngã xuống đất, ánh mắt nhìn ta đầy kinh ngạc không dám tin.

Nhưng y không hề hoảng loạn, ngược lại, khóe lại cong lên thành nụ cười châm biếm đầy thú vị.

“A Oánh, phụ hoàng Lương Cảnh đều đã chết, trẫm là hoàng đế, nàng là hoàng của trẫm, lẽ nàng định giết trẫm sao?”

Ta lạnh nhạt liếc y một cái:

“Loạn thần tặc , cũng có thể tru di.”

Thế nhưng y lại phá lên cười, dù cho cây trâm bạc trong tay ta đã kề sát yết hầu y, y không có chút sợ hãi nào.

Ngược lại, y còn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, kéo tay ta đâm sâu hơn vào cổ họng y, nhưng ta hất tay y ra.

“A Oánh, nàng không giết ta đâu. Nàng là người thế nào, ta hiểu rõ .”

“Nàng thông minh, thiện lương, sáng suốt lại mềm , chính vì nàng tốt như nên trẫm không thể kiềm chế được mà yêu nàng nhiều năm như thế.”

“A Oánh, bọn họ đều chết cả rồi, không còn có thể ngăn cản trẫm nàng nữa. Nàng sẽ là thê duy của trẫm, A Oánh, đừng ngốc nghếch nữa, hãy ở bên trẫm đi.”

Lương Vũ cười nhẹ, dù cho giờ đây chỉ có thể chật vật bò dưới đất.

Nhưng khi y đưa tay về phía ta, thần sắc tràn ngập vẻ chắc chắn.

Bên ngoài gió đã ngừng thổi từ lúc nào.

Thay vào là tiếng bước chân dồn dập đang tiến nhanh đến gần.

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ra cửa điện.

Lờ mờ nhìn thấy bóng người quen thuộc, ta khẽ cong cười.

“Ngươi tự cho rằng nắm chắc đại cục, tưởng ngươi là con đường duy của ta. Ngươi cho rằng nếu ta giết ngươi, sẽ nhà họ Tô ta mang tội mưu nghịch, đến lúc , kẻ địch của nhà họ Tô chính là thiên . Cho nên ngươi đoán chắc ta không dám giết ngươi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương