Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi tâm địa hiểm độc, mưu đồ từ lâu, một mặt mua chuộc nha hoàn của ta diễn một vở kịch lừa gạt ta, mặt khác lại phái Mạnh Vãn Thanh tiếp cận Lương Vũ, nhằm mượn lực nhà họ Tô ta giúp ngươi đăng cơ. Ngươi đúng là hao tâm tổn trí lắm rồi.”
“Ngươi lợi dụng ta, lại còn bịa đặt những lời dối nói yêu ta, thậm chí muốn bắt phụ thân ta gánh tội danh giết vua. Lương Vũ, ngươi nghĩ thật đẹp quá rồi.”
Ta đem toàn bộ những gì điều tra được bấy lâu nay nói ra hết.
Nụ trên môi Lương Vũ lập tức đông cứng lại, lớp mặt nạ dối rốt cuộc cũng rạn nứt.
Ta ngồi xổm xuống, từ trong lòng y móc ra binh phù mà y đã lấy từ chỗ ta trước khi tiến , ném thẳng trước mặt y.
Ánh mắt y lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.
Ta khẽ , giọng nói dịu dàng vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch:
“Lương Vũ, có lẽ từ đến , ngươi mới là con cá trong chậu .”
27.
Lời dứt, Lương Cảnh đã vội vàng chạy đến cửa, phía còn dẫn theo một đội cấm vệ quân.
Hắn chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập, cả tóc tai cũng có phần tán loạn.
nhưng hắn chẳng để tâm, nhìn thấy ta liền xông tới.
Hắn nắm chặt lấy ta, xoay người ta vài vòng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người ta.
Mãi đến khi xác nhận ta không có chút thương tổn nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hô… dọa ta rồi, may mà kịp lúc, may mà nàng không sao.”
Hắn ôm chặt lấy ta, hơi thở nóng rực phả vào bên cổ khiến ta có chút ngứa ngáy.
Ta hơi chịu né tránh, nhưng hắn lại ôm càng chặt hơn.
“Không được tránh! Ta đã bao lâu không ôm nàng rồi!”
Lương Vũ trừng lớn hai mắt, nhìn Lương Cảnh với vẻ không nổi.
“Ngươi… ngươi chưa ?! Sao ngươi có chưa ?!”
“ còn phụ hoàng…?”
“Trẫm cũng chưa !”
Bóng dáng hạ xuất hiện từ cửa điện, ánh sáng nơi đáy mắt Lương Vũ lập tức tắt ngấm.
hạ được người đỡ vào, trông thấy Lương Vũ liền theo bản năng đưa tay che lấy ngực.
“Nghịch tử! Trẫm là phụ hoàng của ngươi !”
Ngài đã ngoài năm mươi, giờ phút dường như già đi mười tuổi, gương mặt vốn nghiêm nghị chẳng lộ chút cảm xúc nào nay chỉ còn lại bi thương.
Ánh mắt vốn mang uy áp giờ chỉ tràn ngập nỗi đau xót.
Lương Vũ nghe bỗng bật lạnh, ngước mắt nhìn phụ hoàng của y.
“Phụ hoàng? thần từng coi người là phụ hoàng, nhưng người có từng coi thần là con chưa?!”
“Từ nhỏ đến lớn, người lúc nào cũng thiên Lương Cảnh, chưa từng nhìn thần lấy một lần. thần không cam tâm, rõ ràng thần là trưởng tử, cớ gì gì cũng phải cúi dưới hắn ta?”
“Rõ ràng hắn ta chẳng có gì hơn người, mà phụ hoàng vẫn hết mực sủng ái hắn, phong hiệu cho hắn, ngọc tỷ cho hắn, ngôi thái tử cũng cho hắn, ngay cả hôn cũng chọn cho hắn cô nương tốt nhất kinh thành.”
“Phụ hoàng có biết không, người là nữ tử mà thần thầm thương trộm nhớ bao năm qua…”
Ánh mắt Lương Vũ đầy bi thương và bất cam, nhìn ta chằm chằm khiến ta hơi sững người.
Những lời oán ấy như lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào tim hạ.
“Đến nước rồi, ngươi vẫn không biết hối cải.”
“Đã làm thì thần không hối , muốn giết hay muốn chém, tùy phụ hoàng định đoạt.”
Mắt hạ đỏ hoe, nhìn y thật lâu mà chẳng nói được lời nào, không rõ là hối hay thù.
cùng, ngài chỉ im lặng xoay người rời đi.
Sắc mặt Lương Cảnh cũng không mấy dễ coi.
Hắn chỉ biết đại hoàng huynh không thích , nhưng lại không ngờ nỗi oán ấy đã sâu đến mức muốn giết cha hại đệ.
Nhìn người huynh trưởng điên cuồng trước mắt, Lương Cảnh cũng không biết phải nói gì.
Chỉ đành nói rõ thật.
“Đại hoàng huynh, huynh có biết… phụ hoàng lập di chiếu, vốn định chọn huynh làm thái tử?”
“Huynh có biết, phụ hoàng nghiêm khắc với huynh là để tôi luyện huynh, chuẩn bị cho huynh kế thừa ngôi ?”
“Huynh có biết… phụ hoàng từng âm thầm triệu ta và tam hoàng huynh đến, là để bàn giúp huynh củng cố địa thái tử?”
“Những lời đồn đại mà huynh nghe thấy, chẳng qua đều là do Mạnh Vãn Thanh cố tình truyền vào tai huynh.”
“Nàng ta sớm biết huynh sẽ kế , làm chẳng qua là để thúc ép huynh sớm ra tay mà thôi. Nàng ta lợi dụng huynh đấy.”
Trong đại điện tối mịt, ta thấy Lương Vũ ngẩng phắt lên, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn và không dám .
Dường như y đang cố tìm trên mặt Lương Cảnh dù chỉ một chút dấu hiệu nói dối.
Y không muốn những gì Lương Cảnh nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ đau lòng và tiếc nuối trong mắt hắn, y lại chẳng không .
Ánh mắt y lại chuyển về phía ta, khổ sở chua xót.
“Thì ra… từ đến , nàng đều đang diễn trò với ta. Ta còn tưởng…”
Ta nhàn nhạt đáp lại:
“Điện hạ ban cho ta một vở kịch, ta hoàn trả điện hạ một vở kịch. Lễ thượng vãng lai mà thôi.”
Hồi lâu , y mới khổ tự giễu, tấm lưng từng kiêu ngạo thẳng tắp giờ cũng dần còng xuống.
kiêu hãnh và chấp niệm của y, cùng cũng sụp đổ.
28.
Ta nhìn theo bóng lưng y, trong lòng cũng chẳng rõ là cảm giác gì.
Ta lớn lên trong , quen biết không ít hoàng tử công chúa trong .
Nhưng Lương Vũ là đại hoàng tử, từ nhỏ đã bị hạ nghiêm khắc quản giáo, chẳng có nhiều thời gian để cùng bọn ta chơi đùa.
Thêm vào khoảng cách tuổi tác, ta và y không hề thân thiết.
Thậm chí, lúc nhỏ ta còn có phần sợ y.
Khi ấy, y chỉ là kẻ lạnh lùng, trầm tĩnh hơn người mà thôi.
Nhưng càng lớn lên, ta càng hay vô tình bắt gặp ánh mắt hiểu của y khi ngoái nhìn lại.
Mỗi lần bị ta phát hiện, y sẽ lập tức quay đi, vờ như chẳng có gì.
Lâu dần, ta càng thấy bất an, nghĩ mãi không hiểu đã đắc tội gì với y mà y lại tìm cách để phạt ta.
Ta lấy hết dũng khí đi hỏi, y lại chẳng nói một lời.
Đến khi ta hỏi nhiều quá, y mới cau mày, lạnh lùng đuổi ta đi.
Cứ như , ta càng thêm e sợ y.
Cho đến khi ta và Lương Cảnh thành thân.
Mỗi lần gặp lại đại hoàng tử kia, y đều buông lời châm chọc, khiêu khích ta.
Ta chẳng hiểu nổi, một người vốn trầm lặng ít nói như y, sao khi mở miệng lại có trở nên sắc bén, cay nghiệt đến .
Những lời nói ra như dao nhọn giấu trong vỏ, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim.
đời vốn trớ trêu, mà lường trước.
hạ cho rằng đang rèn giũa và coi trọng y, nhưng chẳng ngờ lại vô tình chôn xuống mầm mống của oán và thiên .
Đưa đến cục diện hôm nay, đúng sai phân, chẳng còn gì để biện giải.
Ta kéo nhẹ tay áo Lương Cảnh, hắn quay người ôm lấy ta, chuẩn bị rời đi.
Nhưng bước được hai bước, Lương Vũ bỗng vươn tay níu lấy vạt váy của ta.
Đôi mắt y đỏ hoe, nghẹn ngào như muốn nói gì .
“A Oánh, những trước kia, dù có âm mưu tính toán… nhưng lời ta nói yêu nàng, chưa từng là . Nàng còn nhớ không, sinh thần mười lăm tuổi của ta, tại Thượng thư phòng, nàng…”
“Điện hạ.” Ta cắt ngang lời y.
“Ta coi điện hạ là huynh trưởng, chưa từng có nửa phần tâm tư vượt lễ.”
“Điện hạ nói yêu ta, nhưng nửa khắc trước, điện hạ còn muốn giết sạch nhà họ Tô ta.”
“ mà trước mặt bao người, điện hạ lại thề non hẹn biển, muốn ta làm thê tử…”
Nhìn thấy Lương Vũ níu lấy ta, Lương Cảnh lập tức chen vào giữa chúng ta, chắn ta phía .
Hắn nhíu mày, giọng nói đầy chịu:
“Hoàng huynh, A Oánh là thê tử của ta, từ đến đều là . Hòa ly thư kia chỉ là , trong tông phổ, nàng vẫn luôn là ngũ đệ muội của huynh, xin hoàng huynh tự trọng.”
Lương Vũ sững lại, nhưng tay vẫn bám chặt lấy vạt váy ta, không chịu buông ra.
Ánh mắt y nhìn ta đầy chấp niệm, quật cường.
Ta cụp mắt xuống, nhẹ giọng nhắc nhở y:
“Đại hoàng tử, thề thốt là điều vô dụng nhất, chẳng phải do ngươi nói sao?”
Ánh mắt Lương Vũ thoáng sững sờ, rồi lập tức ảm đạm đi.
Bàn tay bám lấy vạt váy ta cũng dần buông lỏng, thõng xuống đầy tuyệt vọng.
Y cùng cũng tâm, cúi không nói một lời.
Chỉ đến khi sắp bước ra khỏi đại điện, y bỗng nghẹn ngào hỏi:
“Nếu năm ta không bận tâm quá nhiều, gần gũi với nàng hơn, thì hôm nay… nàng có chọn ta không?”
Đáng tiếc, màn đêm u tối, câu hỏi định trước chẳng có đáp án.
29.
Hoàng thượng thương tình, cùng vẫn không nỡ xử tử Lương Vũ.
Chỉ phế bỏ thân phận hoàng tử của y, rồi tìm một điện hẻo lánh để giam lỏng y cả đời.
Còn nữ xuyên sách trong miệng Tố Nguyệt — Mạnh Vãn Thanh, ngay đêm Lương Vũ mưu phản, đã bị người của Lương Cảnh và hoàng thượng bắt giữ.
Lúc bị bắt, nàng ta vẫn còn gào thét rằng là nữ , là hoàng hậu tương lai.
Nhưng chẳng ai để tâm đến những lời ấy.
“Thành vương bại khấu.”
Nàng ta càng kêu gào thảm thiết, càng khiến người ta cảm thấy nàng ta đã phát điên.
Không lâu , Lương Vũ tự vẫn trong được truyền ra.
Cũng đêm ấy, Mạnh Vãn Thanh bị người của hoàng thượng đưa đi xử lý.
Nghe nói trước khi , nàng ta còn trợn trừng mắt, không dám , miệng vẫn lẩm bẩm mãi rằng là hoàng hậu.
Hoàng thượng đột ngột mất con, sức khỏe vốn chưa hồi phục hoàn toàn lập tức suy sụp.
Trên gương mặt già nua của ngài, chẳng che giấu được tiều tụy và tàn úa.
Đau lòng khôn xiết, lại dằn vặt hối vì mất đi đứa con trai, ngài chẳng còn tâm trí đâu mà xử lý triều .
tự giam trong tẩm , chẳng ai biết ngài đang nghĩ gì.
Bất đắc dĩ, triều thần buộc phải tôn tam hoàng tử ra mặt xử lý .
Mà Lương Cảnh… lại trở về làm vương gia tiêu dao của hắn.
Hắn sống những nhàn nhã vô lo, nhưng lại bám dính lấy ta hơn trước, khiến ta có chút ngộp thở.
Hắn lo ta để bụng mấy lời lẽ hỗn xược của hắn lúc diễn trò trước, sợ ta sinh ra khúc mắc.
Nên nào cũng muốn giải thích với ta, không dưới mười lần.
Nói đến mức ta nghe mà tai sắp mọc kén.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có trốn về nhà mẹ đẻ để được thanh tịnh.
Nhưng Lương Cảnh rõ ràng sợ cha ta đến , mà vẫn mặt dày bám theo ta tới .
Dĩ nhiên là chẳng nhận được sắc mặt tốt đẹp gì từ cha ta.
“Thằng nhãi thúi, ai cho ngươi đến ?”
Cha ta đứng ở cổng đón ta, nhìn thấy Lương Cảnh bám theo liền lập tức nhướng mày, vẻ mặt hằm hằm như sắp hỏi tội.
Lương Cảnh níu chặt lấy ống tay áo ta, nép lưng ta, nặn ra nụ lấy lòng:
“A…nhạc phụ.”
Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh của cha ta.
“Được rồi, ngũ hoàng tử, tiếng ‘nhạc phụ , lão phu không dám nhận.”
“Chủ ý thối nát gì không biết, ngươi có biết mấy nay người ta nói con gái ta nghe nào không? Vì cớ gì ngươi lăng nhăng trăng gió, lại bắt con gái ta phải gánh chịu những lời gièm pha? là cái thứ vớ vẩn gì mà ngươi nghĩ ra hả?!”
Cha ta càng nói càng giận, Lương Cảnh núp lưng ta, ra sức vẫy tay cầu cứu.
Ta không ngờ cha lại vì mà tức giận, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Ta thở dài, mở miệng nhắc nhở:
“Cha, người đang mắng con là thứ vớ vẩn à? cha là…”
Cha ta: “…”
…
“ còn ngươi, tên nhãi, cũng không biết khuyên nhủ chút nào, cứ mặc kệ nó làm loạn sao?”
“Ta đã nói từ lâu rồi, tên nhãi không đáng cậy, nhìn mặt đã thấy một vẻ lăng nhăng đào hoa, lúc nhỏ còn chưa mọc răng mà đã biết chiếm lợi của con gái ta rồi.”
“Lại , lại , hôm nay ta không dạy dỗ ngươi tử tế thì không được mà!”
“Ai dà… lại tới nữa rồi.”
Ta thở dài thườn thượt, nghe thấy cha ta lôi cũ mèm kia ra để kiếm cớ xử lý Lương Cảnh, ta biết cha ta có lẽ cả đời cũng không quên nổi ấy.
Năm , cha ta vui vẻ dẫn ta tròn tháng vào mừng thọ hoàng tử, muốn tranh thủ chút hỉ khí.
Nào ngờ quay đã bị một tên nhãi ranh còn đang bò trộm mất bảo bối.
Hỉ khí chẳng được chút nào, ngược lại ôm về một bụng tức.
Lương Cảnh bị cha ta đuổi chạy khắp sân, còn không ngừng gọi ta cầu cứu.
Ta lắc , vờ như không thấy.
“Đường đường nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.”
Ai bảo hồi nhỏ hắn thực đã làm ra chứ.
Thiên đạo luân hồi, báo ứng tới nhanh thật.
(Hết)