Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi gia đình phá sản, bố tôi vì trốn tránh truy đuổi mà đưa tôi về quê.
Ngày tôi rời đi, cậu bạn thanh mai trúc mã chỉ lặng nhìn, không nói lời nào.
Khi tôi ngồi trên chuyến tàu màu xanh lá, điện thoại bỗng vang lên tin nhắn từ cậu ấy:
“Tô Đường, ta dừng lại thôi.”
Tôi hiểu, cậu ấy thấy gia cảnh tôi không còn xứng đáng với cậu ấy nữa.
Một năm sau, tôi thi đậu vào Đại học Kinh Đô.
Gặp lại cậu ấy trong xá, cậu ấy cau mày, yêu cầu tôi đừng quấn lấy cậu ấy nữa.
Nhưng cậu bạn cùng phòng đẩy cậu ấy ra, đó chính là đại thiếu gia nhà Cận và cũng là thủ khoa khối nhiên năm nay.
Người đó chỉ quấn một khăn tắm, để lộ cơ bụng sáu múi.
Anh ta nghiêng đầu, nửa cợt nhả nhìn thanh mai trúc mã của tôi và nói:
“Này anh bạn, sự tin của cậu là mua chung trên mấy ứng dụng giảm giá sao?”
Đến tôi mà cô ấy còn không thèm, cậu nghĩ cô ấy để mắt đến cậu ?”
1
Dưới lầu xá nam gặp Chu Phạm Đình, tôi khá bất ngờ.
Nhưng rõ ràng, cậu ấy còn ngạc nhiên hơn tôi.
“Tô Đường?”
“Sao cậu lại ở ?”
Tôi hơi nghiêng đầu. Một năm không gặp, đôi lông mày và mắt của cậu ấy giờ đã trở nên xa lạ.
Thấy tôi không nói , Chu Phạm Đình cau mày đến gần, từ trên xuống dưới quan sát tôi một lượt.
Hôm nay tôi mặc áo phông trắng thường với quần bò.
Dưới chân là đôi giày thể thao cũ, trông đúng là không thể so sánh với hồi gia đình còn giàu có.
Chu Phạm Đình mím môi, mắt lộ rõ vẻ khó chịu.
“Chắc cậu không phải đến tôi đấy chứ?”
“Giáo dục ở nông thôn không bằng Bắc Thành, cậu thi vào đại học sư phạm bên cạnh ?”
Tôi lắc đầu.
“ cũng phải, điểm sư phạm cao mà, cậu bỏ bê học hành một năm chắc cũng không vào nổi.”
“Vậy nên cậu tôi là tôi nhờ bố mẹ tôi giúp đỡ bố cậu phải không? Nhưng Tô Đường, cậu cũng mà, một năm trôi , vụ của bố cậu đang xét xử, tôi cũng vô ích thôi.”
Tôi ngước nhìn cậu ấy, lạnh lùng nhìn người từng lớn lên cùng mình.
Cũng chính là người mà ngay khi nhà tôi gặp chuyện đã lập tức vạch rõ ranh giới với tôi.
“Đi đi.”
Cậu ta nói với giọng đầy khó chịu:
“Tôi đã nói từ một năm trước , ta dừng lại thôi.”
Nói xong, cậu ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền đỏ đưa cho tôi:
“ xe về đi, sau này cũng đừng phí công sức trên người tôi nữa.”
Tôi siết chặt tay. Dù nắng chói chang nhưng tôi lại thấy lạnh buốt từng chút một lan ra khắp người.
cảm mười mấy năm, vậy mà trong mắt cậu ấy, tôi lại chẳng ra đến vậy.
Nhưng cậu ấy có phải đã quên rằng, trước chính cậu ấy quấn lấy tôi, nói rằng đối tốt với tôi cả đời.
Cũng là cậu ấy, khi người lớn đùa rằng định hôn ước cho tôi vào lễ thành niên, cậu ấy không hề chần chừ mà gật đầu đồng ý ngay.
Tôi lùi lại hai , kéo dãn khoảng cách với cậu ta.
Nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc khác:
“Phạm Đình!”
2
Là Tô Mộng.
Con gái của nhân bố tôi.
Một năm sau khi mẹ tôi đời, ông dẫn mẹ con cô ấy đến trước mặt tôi.
Lúc đó, tôi 10 tuổi.
Tô Mộng vốn tên Lý Mộng, nhưng để có thể ở lại nhà tôi, giữ chân bố tôi, mẹ cô ấy đã cố ý đổi tên cô ấy thành Tô Mộng.
Chỉ để làm lòng bố tôi.
Có lẽ vì nể mặt tôi, bố tôi đã để mẹ con họ sống ở biệt thự bên cạnh.
Nhưng tôi , từ ngày đó, tôi đã không còn bố nữa.
Tôi luôn ghét Tô Mộng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn dùng những thủ đoạn mờ ám để tranh sủng.
Chu Phạm Đình trước kia cũng giống tôi, không thích cô ấy.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy nực cười.
Chỉ thở dài rằng thiên hạ này đều vì lợi ích mà đến.
Nhận ra mắt chế giễu của tôi, mắt Chu Phạm Đình có chút không nhiên mà né tránh.
Tô Mộng lên, khoác tay cậu ta, cố ý không nhìn tôi.
Cô ấy nhẹ giọng nói với Chu Phạm Đình:
“Chút nữa đi cùng em dạo quanh trường nhé?”
“Đúng , không phải anh có món quà tặng em sao?”
Đối diện sự thân mật của Tô Mộng, Chu Phạm Đình không từ chối, chỉ cúi đầu đáp: “Ừ, đi xá của anh.”
Lúc lướt nhau, tôi nghe thấy giọng cậu ta:
“Tô Đường, đừng tôi nữa.”
Tôi cúi đầu, không đáp, chỉ nhìn vào điện thoại, lông mày khẽ cau lại.
“Người phụ nữ tuyệt , để tôi thành ra thế này, cô định mặc kệ sao?”
“Tôi mặc kệ, nếu mở cửa ra mà không thấy cô, tôi làm loạn đấy.”
Tôi thở dài, gõ trả lời: “Tôi chẳng phải đang chờ cậu dưới lầu sao.”
“Dưới lầu không nóng ? Cô định làm tượng hay sao? Cô không nhận ra bản thân ? ở đó, người khác hiểu nhầm là đợi thằng khác sao?”
“Hay là cô sáng mai lên diễn đàn trường thấy ảnh chụp lén, kèm theo dòng: ‘Xin địa chỉ liên lạc của cô gái này trong một phút’?
“Hôm nay là ngày báo danh đầu tiên, cô đến xá tôi tham quan một chút làm sao? là thái độ của cô đối với ân nhân của mình sao?”
“Thôi, tôi , đàn ông mà chủ động trở nên rẻ tiền. Tôi chỉ là phương án dự phòng của cô, là lựa chọn E, là một người đường không quan trọng.”
“…”
Sao cậu ta lắm lời thế, cứ tiếp tục mãi.
“Số phòng của cậu là bao nhiêu?”
Phía bên kia gần như trả lời ngay: “303.”
“Khi vào nhớ đeo khẩu trang đấy!”
3
Thật không may.
Tôi lại gặp Chu Phạm Đình và Tô Mộng trước cửa phòng 303.
Họ gần nhau, nói điều đó rất vui vẻ, cả hai đều cười rạng rỡ.
Khi Chu Phạm Đình định đưa tay lên xoa đầu cô ấy, mắt tôi vô gặp cậu ta.
Có vẻ cậu ấy cảm thấy hơi lúng túng.
cậu ấy rút tay lại, thẳng đến chỗ tôi, giọng điệu đầy khó chịu không hề giấu giếm:
“Tô Đường, cậu làm ơn có điểm dừng không?”
“Theo dõi đến tận của tôi để làm ? Định đeo bám tôi mãi ?”
Tôi cau mày: “Chu Phạm Đình, tôi không đến cậu, đừng mình đa .”
Dường như cậu ấy chọc cười, “Cậu nói vậy chính cậu tin nổi không?”
“Không đến tôi cậu ai?”
Có vẻ nhớ ra điều , cậu ấy nói tiếp: “Tô Đường, cậu không nghĩ là tôi còn là vị hôn phu của cậu chứ?”
“Đó chỉ là trò đùa của người lớn thôi, cậu không coi đó là thật chứ?”
Không để tôi có cơ hội đáp lại, cậu ta cười khẩy:
“Nếu số tiền nãy không đủ, tôi cho thêm, vậy nên biến khỏi tầm mắt của tôi, không?”
Khi cậu ấy cúi xuống lấy ví, tôi đã nhanh hơn một , ném xấp tiền nãy vào mặt cậu ấy.
“Thật phiền phức.”
Những tờ tiền đỏ bay lượn trong không trung rơi xuống.
Người lại trong hành lang đều thu hút, nhìn tôi với mắt tò mò.
Chu Phạm Đình ngây người nhìn tôi, một lúc lâu không nói .
Tô Mộng lúc này chắn trước mặt cậu ta, “Tô Đường, cậu không xấu hổ ?”
“Cậu nghĩ mình là đại tiểu thư nhà họ Tô, nạt ai nạt sao?”
lời tiếng lại của họ làm buồn cười, tôi nói: “Vậy mời cô quản tốt bạn trai của mình. Đừng giống con chó cứ sủa mãi vào mặt tôi, phiền chết đi .”
tôi nói lại, sắc mặt Chu Phạm Đình sầm xuống, trông như sắp nhỏ mực.
Như để cứu vãn thể diện, cậu ta cười lạnh hai tiếng:
“Tô Đường, chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy? ta gặp nhau, cậu lại xuất hiện đúng trước cửa phòng tôi sao?”
Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi, rút từ trong ba lô ra một bùa an, đưa đến trước mặt tôi:
“Trả lại cho cậu, ta kết thúc tại . Sau này gặp lại hãy coi nhau như người xa lạ.”
Đó là bùa an tôi xin khi học lớp 10 tại một ngôi chùa vùng ngoại ô.
Hè năm đó, cậu ta vì bảo vệ tôi mà gãy chân, phải bó bột nằm viện mấy tháng.
Tôi ngày nào cũng đến chăm sóc cậu ấy, vào năm học mới còn mang theo vở ghi chép đến giảng bài cho cậu ấy.
Trước khi cậu ấy xuất viện, tôi đặt bùa này vào tay cậu ta:
“Chu Phạm Đình, tôi hy vọng cậu khỏe mạnh an.”
Tôi nhớ hôm đó gió thoảng ve kêu râm ran, cậu thiếu niên mỉm cười dịu dàng khác lạ:
“Yên tâm đi, Đường Đường, tôi luôn an sau cậu.”
Nhớ lại chuyện này, tôi quay đầu đi: “Tôi không cần nữa.”
Tôi cũng không cần cảm thanh mai trúc mã đó nữa.
Chu Phạm Đình hơi sững lại, “Vậy là cậu bám lấy tôi sao?”
Tôi ngước lên, lại thấy Cận Dã phía sau cậu ta, chỉ quấn một khăn tắm, lau tóc nhìn tôi.
Chiều cao 1m88, gương mặt điển trai đến nghịch thiên, thêm cả cơ bụng sáu múi – không thể không chú ý.
Trong đám đông xem náo nhiệt, có người khẽ nói: “Hình như là thủ khoa khối nhiên năm nay, Cận Dã.”
“Ồ, nghe nói là đại thiếu gia nhà họ Cận. Tôi nhớ cậu ấy từng lên báo.”
“Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trên TV cả trăm lần!”
Cận Dã khen nhưng tỏ vẻ không quan tâm, tiến lên đẩy Chu Phạm Đình sang một bên, cạnh tôi.