Chương 17
- Hiểu lầm vớ vẩn
- Kẹo Ngọt Vị Chanh
” , Doãn Nam. ” Trần Lê Hoàng Nhật từ đâu bước ra bắt chuyện cậu ta ngờ vực liếc nhìn sau đảm bảo Hoàng Nhật thực sự gọi mình. ” Ăn trúng nấm độc à? Hay lại muốn đấm vào tôi nữa? ” ” Nếu mà đấm cậu luôn bây giờ e cậu phải đi sửa mũi đấy. ” ” cái gì ??? ” Doãn Nam cảnh giác từ từ lùi lại phía sau tránh thương do ăn phải cú đấm của Hoàng Nhật. Chẳng ngờ Hoàng Nhật nở nụ cười thân thiện tỏa nắng tiến sát lại khoác vai cậu, tỏ ý muốn làm lành và nhéo mạnh vào lưng Doãn Nam đau điếng. ” Phun ra hết sở của cậu cho tôi biết đi. ” Nghe câu đề nghị cậu ta xanh nhăn nhó nhìn Hoàng Nhật với ánh đánh giá phán xét. ” Cậu…Hoàng Nhật..cậu tôi à? ” Doãn Nam vùng vẫy loạn xạ hết lên, hai ôm chặt lấy cơ thể không muốn cậu động vào. ” Tránh…tránh xa tôi ra đi!!! Tôi không phải gay!! ” dọa cho phen sợ xanh , cậu không dám lại gần Hoàng Nhật chút nào nữa, đôi cũng nhắm tịt lại không muốn nhìn cậu ta. ” Mẹ kiếp, điên mất thôi. ” ” Không phải tôi, mà đứa con gái, nghĩ cái đéo gì mà vớ vẩn ? ” Nghe xong cậu thở phào nhẹ nhõm, thốt lên than trách cậu ta phải sớm cho rõ ràng ra chứ. hiểu lầm kinh khủng có nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ tới. ” Mà, vì ai mày lại có thể vứt cái tự trọng đó hỏi tao được ? ” ” Lại muốn ăn đấm à? ” Hoàng Nhật gằn giọng Doãn Nam vờ gì, viết loạt các sở của mình đưa cho cậu ta. Có được tờ giấy trong , lại nặng trĩu khó tả. Nghĩ Hoàng Gia Cát Linh phải tên cặn bã, cậu hận không thể ném tên đần xuống vực sâu. vào bàn chờ đợi , sáng nay vì muốn có được tờ giấy mà cậu đã cất công thức dậy thật sớm tất mọi . Và điều đương nhiên phải hẹn với cái tên điên đần kia . Cát Linh vừa xuống cất cặp vào sau ghế, quay ra đã thấy Hoàng Nhật đưa cho mọi sở của Doãn Nam. sáng lên cảm ơn rối rít, gương hạnh phúc ấy lại cậu mềm chấp nhận buông bỏ. Ai mà ngờ khi vừa có được tờ giấy trong , đã vội đưa cho Hoàn La đang ngóng đợi tin tức từ . Nhìn thấy phân cảnh cậu ngớ ra mọi chuyện, mà Cát Linh không phải Doãn Nam, tất chỉ hiểu lầm vớ vẩn. Lấy lại được niềm vui, nở hoa tươi rói nhìn suốt buổi không ngớt. Doãn Nam lại tưởng vì Cát Linh mà Hoàng Nhật đi xin đống sở của mình vì Cát Linh . Ấy thế mà giờ ra chơi lại chạy tạo dáng đẹp trai ngời ngời vờ muốn hỏi bài khó. Hoàng Nhật ngứa nhìn không nổi nữa, giật lại đống bài tập cậu ta, thản nhiên đáp. ” Hỏi tôi đi, Cát Linh bận . ” ” Hả? Tôi rảnh mà- ” kịp hết câu đã cậu chặn miệng bằng bàn có kẹo của mình nhét vào miệng. Nhìn sự quyết tâm của Hoàng Nhật, Doãn Nam cười khẩy khinh miệt. ” Cậu? Giảng bài cho tôi? Cậu có chắc sẽ đọc hiểu được không ? ” xong đã thấy Hoàng Nhật đưa ra đáp án, Cát Linh hoang mang nhìn kĩ, mãi hồi lâu soi sét câu trả lời hoàn hảo không có bất kì sai sót nào. Doãn Nam được phen bất ngờ, giờ cậu luôn đứng top 2 sau Hoàng Gia Cát Linh. Thực lực dốt nát Hoàng Nhật luôn đứng tốp cuối sao có thể giải được bài khó thế . Vì không phục mà cậu ta nhanh chóng trở về chỗ của mình, lục lại toàn bộ mấy câu hỏi siêu cao cấp mãi vẫn giải được đáp Hoàng Nhật. Tưởng rằng sẽ cậu ta phải chịu thua, nhưng tốc độ giải ngày càng nhanh đã cho đám xung quanh đó dần túm lại xem trò vui. đầy 10p đã xong xuôi toàn bộ, lũ há hốc mồm kinh ngạc. Cát Linh không tin vào mình cầm lên nhìn thật rõ nhưng vẫn không phát hiện được lỗi sai nào. ” Trần Lê Hoàng Nhật…cậu thiên tài sao!? ” Hoàng Nhật nhíu mày đáp lại đống sách vào Doãn Nam cau có. ” Giờ biến về chỗ của mình được đấy. ” đánh bại trong cay cú, Doãn Nam dậm chân hậm hực trở về chỗ . Cậu vừa dọn lại đống tạp nham trên bàn đột nhiên Cát Linh nắm lấy với ánh kì vọng. ” Cậu không những giỏi văn, mà còn toán nữa sao!?? ” ” Cậu rốt cuộc giấu bao nhiêu nghề !??? ” ____________________ Kịch trường: Từ 5h sáng đã chạy gấp trường bước vào cửa, yên trong phòng học vắng tanh không bóng . Cậu đứng tựa vào cánh cửa hướng nhìn về chỗ của mình. ” Có nên đập cho cậu ta trận cho tên khốn đó tránh xa Cát Linh không? ” ” Nhưng mà…Cát Linh cậu ấy sẽ ghét mình mất. ” ” Mẹ kiếp! ” Đợi vừa vặn 30p thấy Doãn Nam bước vào cánh cửa, cậu nén lại cơn tức giận muốn nắm lấy cổ áo cậu ta mà nặn ra nụ cười công nghiệp. – Phải diễn tốt vai thôi.