Chương 2
- Thật sự là rất thú vị
- Không Thể Yêu
Nhìn thấy điên cuồng của BOSS, Cao Trí không biết mình có nên đến ngăn cản hay không? Đột nhiên lúc này Cao Trí nhìn thấy BOSS đã dừng lại, có chút kinh ngạc, dường như người phụ suýt bị xâm hại kia đã nói gì đó, và BOSS đã dừng lại. Điều này khiến Cao Trí trố mắt kinh ngạc. này, Thẩm Y Nhiên vội nói: “Nếu còn đánh, có người chết.” “Vậy sao?” – Hàn Tử Sâm cúi đầu, lạnh lùng nhìn Thẩm Y Nhiên chật vật đứng dậy từ dưới đất. Thẩm Y Đinh giật mình, lúc này cô nhìn thấy rõ ràng người đàn ông này. Đó là một khuôn mắt rất đẹp sóng mũi thẳng, mỏng, đường nét cực kỳ thanh tú, nhưng người mặt không có chút lộ ra xúc nào. Mái tóc ngang che đi ánh mắt của anh, ánh mắt quá tĩnh mịch, giống như anh không tâm đến sinh mạng người khác, cũng là không tâm đến sinh mạng của mình. Thẩm Y Nhiên hít một hơi sâu: “Không đáng để vào tù vì bọn người này.” Hàn Tử Sầm trầm mặc nhìn cô, một lát sau buông lỏng tay ra. Bọn chúng không lo được chính mình một thân đầy máu, nhanh chóng lên xe bỏ chạy. Thẩm Y Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi… ơn anh.” “Tại sao không cầu cứu?” – Anh nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên hỏi. “Tôi vốn cho rằng anh không đánh bại bọn họ, cho nên tôi nghĩ không cần thiết kéo một thêm người xui xẻo.” – Cô đáp. Anh không nói gì nữa, chỉ đi sang phía kia và ngồi tựa lung vào tường. Người đàn ông này là người vô gia cư sao? Trời mùa đông nhiệt độ ngoài chỉ còn vài độ, nếu anh ta ở đây đến sáng mai không biết còn mạng hay không. Nghĩ đến vừa rồi anh ta cũng là cứu cô một mạng, Thâm Y Nhiên nhấc chân đi về phía anh ta. “Anh không về nhà à? Người nhà anh ở đâu? Anh có số liên lạc không? Tôi có giúp anh gọi cho gia anh đến đón.” – Thẩm Y Nhiên đứng trước mặt anh nói. Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng mắt đào hoa tĩnh mịch nhìn cô, nhưng vẫn không đáp lại lời cô. “Nếu không có nơi nào để đi hãy đi cùng tôi.” – Câu nói này thoát ra từ trong miệng Thẩm Y Nhiên. Thẩm Y Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bản thân lại xúc động nhất thời mang một nam nhân xa lạ về nơi ở của mình. Có lẽ vì anh ta cứu cô, hoặc có lẽ… trong ánh mắt anh ta qua tĩnh mích khiến cô giác như khi bản thân còn trong tù. “Đây là chổ ở của tôi, nếu anh không ngại, tôi giúp anh trải chiếu để dưới đất.” – Thẩm Y Nhiên nói. Thấy người kia không nói gì, Thẩm Y Nhiên lại lấy trong tủ ra một khăn cùng một bản chải đánh răng đưa anh đối phương: “Anh có vào nhà tắm rửa mặt một chút, nhưng ở đây tôi không có quần áo phù hợp anh nê đừng làm ướt quần áo nhé.” Đợt người đàn ông kia tiến vào nhà tắm, Thẩm Y Nhiên bắt đầu trải chiếu và lấy ra một chiếc chăn bông dự phòng. nhà này không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông, như một phòng nhỏ có nhà tắm riêng. Khi anh ta đi ra, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ nhưng tóc ướt, dường như anh ta đã gội đầu. Nhìn thấy tóc anh còn ướt, Thẩm Y Nhiên cầm khăn tắm lên nói: “Cúi người xuống.” Người kia yên lặng nhìn cô. “Tôi chỉ muốn giúp anh lau tóc thôi, tôi không có ý gì khác.” – Cô nhìn tóc anh nói: “Tóc anh còn ướt, không lau khô dễ bị lạnh.” Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu lại nói: “Đây là cô tâm tôi?” “Ừ.” – Thẩm Y Nhiên không né tránh: “Tôi mang anh về đây, tất nhiên không muốn anh bị bệnh.” Lông mi trên mắt đào hoa run lên, anh từ từ cúi đầu xuống. Thẩm Y Nhiên dùng khăn che tóc lại, xoa nhẹ: “Anh tên gì?” Trầm mặc lâu, anh cuối cũng cũng nhả ra hai chữ: “ A Tử.” “A Tử.” – Thẩm Y Nhiên đọc lên tên, hắn là một cách gọi ở nhà: “Tôi tên Thẩm Y Nhiên, anh ở đâu, người nhà ở đâu?” “Tôi không có người nhà.”- Anh đáp. tay Thẩm Y Nhiên khẽ dừng lại, anh ta một thân một mình sao? Đó là lý do anh ấy lưu lạc ở đầu đường. Tuy cô có gia nhưng lại giống như không có gia , điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cô một phòng để ở. “Xem ra chúng ta khá giống nhau.” – Cô cười khổ, tiếp tục giúp anh lau tóc. Một lúc sau khi tóc đã khô, cô lấy lược giúp anh chải tóc. Khi mái tóc được chải ngược ra phía sau, để lộ vầng trán đầy dặn, Thẩm Y Nhiên phát hiện người đàn ông này đẹp trai hơn cô nghĩ rất nhiều. “Đói không, tôi nấu chút đồ ăn cho anh nhé.” Nói xong cô đi nấu mì và trứng mang đến trước mặt Hàn Tử Sâm: “Đây, ăn đi, nhưng đừng ăn nhanh quá bị bỏng miệng đấy.” Anh cúi đầu lặng lẽ ăn mì, Thẩm Y Nhiên lặng lẽ nhìn đối phương. Không biết vì sao giác cô đơn khi trở về nhà dường như không còn nữa, có phải vì đã có thêm một người nữa ở đây sao? Sau khi người kia ăn xong, Thẩm Y Nhiên thu dọn một chút rồi quay lại giường: “Buổi tối tôi bật đèn để , anh đừng để ý.” Sau khi ra khỏi tù, cô luôn bất đèn để . Hàn Tử Sâm chỉ gật đầu. Thẩm Y Nhiên nằm trên giường, Hàn Tử Sâm nằm trên chiếc chiếu dưới đất. Cô nhắm mắt lại và cố gắng để mình chìm vào giấc , bởi vì chẳng biết từ lúc nào cô rất sợ . Bởi vì khi cô luôn mơ về những cảnh trong lao tù, bị đánh đập, lăng mạ, tra tấn… và nổi đau rút hết mười móng tay từng tấc xương khớp bị bàn chân giẵm gãy… Nhiều lúc cô cứ ngỡ mình chết trong lao tù. Vậy đêm nay, cô đến tận bình minh và không hề gặp ác mộng như thường lệ. Cô có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng nằm trên mặt đất cạnh giường. chẳng lẽ vì người này sao, chẳng lẽ vì trong phòng không chỉ cô đơn một mình cô còn có người khác sao? Cô không nhịn được bước xuống giường, ngồi xổm xuống, không nhịn được đặt tay lên gò má của anh, nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay mình. Anh ta có chứ không phải là tượng tưởng của cô, đêm qua cô dẫn một người vào nhà của mình. Khi cô định thần lại phát hiện anh đã tỉnh lại từ lúc nào, mắt đẹp của anh chăm chú nhìn cô. “Xin lỗi.” – Gương mặt cô đỏ bừng lên: “Tôi…Tôi chỉ là…à…ừ… nếu như anh không có chổ để đi có ở lại đây.” Ánh mắt đen giống như đã hác thạch của anh phản chiếu gương mặt đò bừng của cô, có chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh. “À…nếu anh không muốn xem như tôi chưa nói gì đi.”- Cố cắn nói. mỏng của anh cuối cùng cũng chậm rãi và nhẹ nhàng mở ra: “Cô có muốn tôi ở lại không?” Nếu lời này được nói bởi một người đàn ông khác, có lẽ giống như một lời tán tỉnh. Nhưng từ trong miệng anh ta, nó giống như một câu hỏi trả lời có hoặc không, không chưa chút nào mờ ám, ngay cả ánh mắt cũng rất bình tĩnh.” Thẩm Y Nhiên mấp máy : “Ừm, tôi muốn.” Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó mỏng lộ ra một nụ cười nhẹ: “Được.” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, mặc dù chỉ là nụ cười nhẹ, nhưng đẹp vô cùng. Thẩm Y Nhiên đi làm và để lại cho Hàn Tử Sâm một tờ 50k để anh tự mình mua đồ ăn. Hàn Tử Sâm rời khỏi nhà , ngoài đã có người đợi, Cao Trí nhìn thấy Hàn Tử Sâm đi ra cung kính nói: “Hàn gia.” “Đi thôi.” – Hàn Tử Sâm lên xe. Ngồi trong một chiếc Maybach màu đen, Hàn Tử Sâm cầm trong tay tờ 50k hơi cũ, đã nhiều năm rồi chưa ai cho anh ta như thế này, hơn nữa lại là 50k. “Hàn gia, người phụ đi cùng ngài đêm hôm qua là nhân viên hợp đồng của trung tâm vệ sinh. Cô ấy đã nhà hiện tại một tháng trước và ra tù hai tháng trước.” – Cao Trí vừa ngồi vào xe báo cáo nhưng thông tin đêm qua anh ta tìm thấy. “Ra tù?” “Vâng, cô ấy tên là Thẩm Y Nhiên, chính là người ba năm trước say rượu lái xe đụng chết Hà Dĩ Mai tiểu thư, cùng là bạn gái cũ của Tiêu của Tiêu gia. Cô ấy bị kết án giam ba năm tù, và bị trao bằng luật sư.” – Cao Trí vừa nói, vừa cẩn thận sát biệt lộ của ông chủ nhà mình. “Thẩm Y Nhiên…” – Hàn Tử Sâm trong miệng lẩm bẩm tên này, nhếch khóe mỏng nở một nụ cười: “ là rất thú vị.” Trước đây cùng Hà gia kết thông gia chính là vì Hà Dĩ Mai muốn gả cho anh, Hà gia cũng là một đối tượng tốt để liên hôn, nếu như nói đời anh Hàn Tử Sâm anh nhất định phải lấy vợ, như vậy Hà Dĩ Mai cũng là một lựa chọn tốt. Chỉ là không ngờ Hà Dĩ Mai lại bị tai nạn xe qua đời. Nếu Thẩm Y Nhiên biết hệ giữa Hà Dĩ Mai và anh ta, không biết biểu lộ ra trạng thái gì? Nhiều năm như vậy gặp lần đầu tiên, một cô gái nắm lấy tay anh đem anh về chỗ ở của cô ta, giọng nói tuy hơi run rẩy nhưng chắc nịt rằng muốn anh ta ở lại cùng. “Cao Trí, cậu thấy loại nhân nào có xứng tôi?” – Hàn Tử Sâm bỗng nhiên hỏi. “À…” – Cao Trí nhất thời không biết trả lời thế nào: “Còn phải xem ngài muốn loại nhân như thế nào trước, thưa Hàn gia.” Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Một lát mang thông tin của Thẩm Y Nhiên để trên bàn của tôi.” “Vâng.” – Cao Trí đáp, trong lòng thầm đoán… Hàn gia đây là có hứng thú của Thẩm Y Nhiên? Thẩm Y Nhiên tan làm, cô nhận được cuộc điện thoại từ cha mình, ông yêu cầu cô về nhà và nói rằng từ khi ra tù cô không về thắp hương cho mình. Cô có chút lo lắng, kể từ khi cô vào tù, gia cô đã từ bỏ cô và không bao giờ đến thăm cô dù chỉ một lần, cô nghĩ mình và bọn người đó không còn hệ gì nữa. ruột của cô đã mất sớm khi cô ba tuổi. Sau ba tháng mất, cha cô cưới kế, kế lại sinh ra một cô con gái, tên là Thẩm Lạc Nhân. Từ khi con nhỏ cô đã biết thiên vị, nên cô đã cố gắng rất nhiều trong việc học tập và luôn là học tỷ trong trường học. Vậy nên cha cô từ từ cũng rất vui vẻ khoe khoang cô tất cả mọi người rằng ông có một cô con gái học hành rất giỏi giang. Khi cô cùng Tiêu hẹn hò, đó có lẽ là thời gian tươi đẹp nhất ở nhà của cô, cha cô rất vinh dự, kế cũng đối cô tốt hơn, ngay cả em gái khác của cô cũng lấy lòng cô. Cô biết đó là nhờ vào Tiêu , thiếu gia của tập đoàn Tiêu thị, nhưng trong lòng cô luôn mong muốn có một gia . Nhưng sau một vụ tai nạn ô tô, khiến cô nhận ra, tất cả chỉ là mơ tưởng của mình. Lúc này, tại nhà họ Thẩm, cô nghe kế nói về việc Thẩm Lạc Nhân vất vả tiến vào giới giải trí, nhưng muốn có được vai diễn tốt phải cần có mối hệ lần bạc. “Y Nhiên, con cũng biết nhà chúng ta không có nhiều , nhưng em gái con bây giờ cần . nói con cho nhà chúng ta vay một ít trước, khi nào em gái con thành công chúng ta trả lại.” – Phương Kiều tận tình nói. “Tôi không có .” – Thẩm Y Nhiên đáp. Vẻ mặt Phương Kiều cứng đờ, sau đó lại khẽ mỉm cười: “Con không có nhưng Tiêu rất giàu. Con nói xem trước kia tốt đẹp, con gặp nạn nó chia tay, bây giờ không phải nó nên đền bù cho con sao?” “Dì Phương, ba, còn có Lạc Nhân, không phải khi con xảy ra chuyện mọi người cũng trốn đi sao?”- Thẩm Y Nhiên nói. Thẩm Chí Ninh tức giận nói: “Bây giờ mày còn dám lội tới chuyện cũ sao? Trước đây không phải do mày đụng chết người em gái của mày cũng đã nhận được vai chính, bây giờ đã thành đại minh tinh rồi.” Thẩm Y Nhiên khóe miệng trào phúng cười chế giễu, nhớ khi đó Thẩm Lạc Nhân được chọn là vai chính của bộ phim đó nhờ có tập đoàn Tiêu thị đầu , Tiêu chỉ cho Thẩm Lạc Nhân nhận vai chính. Về sau cô và Tiêu chia tay, tất nhiên vai chính kia không còn. “Chị, chị còn oán giận nhà chúng ta trước đây không làm gì khi chị vào tù à? – Lăng Lạc Nhiên yếu ớt nói: “Nhưng lúc đó chị lại động vào nhà họ Hà và cả Hàn Tử Sâm. Ngay cả nhà họ Tiêu còn sợ bọn họ nên Tiêu phải chia tay chị nhà chúng ta làm được gì cho chị? Nếu lúc đó chúng ta thưa kiện giúp chị, chính là muốn đắc tôi Hà gia và cỏ Hàn Tử Sâm, gia ta chỉ là gia phổ thông, như thế nào có chịu nổi lửa giận của hào môn.” “Nói cũng có lý.” – Thẩm Y Nhiên chợt mỉm cười nhẹ nhàng nhìn thẳng vào Thẩm Lạc Nhân: “Nếu như cô không chia sẻ khó khăn tôi, dựa vào gì muốn tôi phải trả giá cho phú quý của các người.”