Chương 1
- Tại sao chúng ta phải đi trốn? (1)
- Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ
Rằm tháng Giêng, Mậu Thìn, tại Mẫu Đơn trang viên, trấn Sơn Nam, trong vườn mẫu đơn trăm hoa khoe sắc, ta nằm thư giãn trên chiếc võng mây, khoan khoái ngắm non xanh nước biếc. Giọng nói ngọt ngào của Nhất đồ đệ vang lên như rót mật vào tai ta: – Bẩm sư phụ, đệ tử đã lập xong lá số tử vi cho phú ông ở làng bên. Ta lười biếng liếc qua tờ giấy trên tay Nhất đồ đệ, nhàn nhạt : – Có thật là ngươi đã lập xong lá số tử vi? – , bẩm sư phụ, thực sự là con đã lập xong rồi ạ. Sư phụ nhìn coi, con đã xuất sắc chia lá số tử vi thành mười hai cung theo Thập Địa Chi. – Chỉ thế thôi ư? – . Không như thế là đã xong rồi sao? – Thế mà đã là xong thì ngươi làm sư phụ ta luôn đi! Mau cút về phòng đọc sách! Ta cáu. đồ đệ dịu dàng an ủi: – Sư phụ bớt giận, sư huynh mười hiểu một, có trách thì chỉ nên trách huynh quá ngu. Đâu ai cũng sáng như con đâu. Mời sư phụ ngó qua lá số tử vi do con lập ạ, sư phụ đừng quá khen! đồ đệ kính cẩn dâng lên lá số tử vi do hắn tự tay lập khiến ta uất nghẹn. Ta mắng xối xả: – Khen cái nhà ngươi. Hà cớ làm sao người này sinh giờ Tý mà ngươi lại cho Thân cư Phu Thê? – , bẩm sư phụ. Người này sinh giờ Tý tức là giờ của con chuột, mà bọn chuột nó thường sống bầy đàn, có đôi có cặp nên con an Thân tại Phu Thê. Tam đồ đệ hào hứng chen ngang: – sư huynh, sư phụ đã nói bao nhiêu rồi, huynh không cậy mình thông minh mà tự suy diễn. Muốn biết , muốn giỏi , huynh hiểu “hông”? Người sinh giờ Tý, hiển nhiên Thân cư tại Mệnh. Những người Thân Mệnh đồng cung có tiền vận và hậu vận liên kết rất chặt chẽ. Họ có tính cách thẳng thắn, bộc trực, thường xem bản thân mình làm trung tâm… đồ đệ cắt ngang: – Bẩm sư phụ, Tam đệ chỉ giỏi thuộc, nhàm chán. Sư phụ nom lá số tử vi đệ lập kìa, đã hai canh giờ trôi qua rồi mà còn an xong Thiên Phủ tinh hệ. Tam đồ đệ ấm ức nói: – Bẩm sư phụ, đồ đệ mải nghiên cứu sách nên có phần chậm chạp. Nhưng mà con vẫn nhanh hơn đệ, hiện tại, đệ còn lập cục. đồ đệ gãi gãi tai bảo ta: – Thưa sư phụ, trước Tết con ra chợ mua câu đối đỏ của ông đồ, đồng thời có nhận lời lập lá số tử vi giúp ông . Ngặt nỗi, con phân vân mãi mà không biết ông rốt cuộc thuộc Kim cục hay Mộc tam cục? – Một lũ ngu xuẩn! Tết nốc nhiều cho lắm vào, rồi bây giờ đứa đứa nấy béo trắng cả ra. óc toàn bánh chưng, thịt mỡ, dưa hành, có vài câu đối đỏ cũng bỏ tiền đi mua thì còn làm nên cái trò trống gì? Ta hận không cho mỗi đứa một cái bạt tai! giờ các ngươi khỏi nữa! mà bôi tro trát trấu vào ta thì làm chi? Mau! Mau nhảy xuống ao vớt bèo! nay lợn đực, lợn cái, lợn giống, lợn sữa của phủ ta giao hết cho bốn huynh đệ các ngươi! Ta tung liên hoàn chửi. Ngũ đồ đệ bĩu môi mắng: – Các huynh đều ngốc nghếch! Ngũ đồ đệ chạy lon ton tới chỗ ta. Hắn đem cho ta coi lá số tử vi do hắn lập. Đây là tiên trong đời ta thấy có cái lá số tử vi hình củ khoai lang đó a! Chỉ là, hắn nay lên , biết cầm bút vẽ đã là giỏi lắm rồi. Hắn cũng thuộc dạng mau nước , chê một câu liền mếu máo rồi khóc inh ỏi lụt cả trang viên nên ta đành xoa hắn, thảo mai khen ngợi: – Ngũ đồ đệ đỉnh quá a! Được cái ngũ đồ đệ bụ bẫm, xinh trai, có hai cái má bánh bao núc ních nên chẳng ai ganh tị với hắn cả. Hắn được các sư huynh thương dữ lắm. Nhất sư huynh và sư huynh đều có ý với bu của hắn, chính là Ngân Hạnh, tì nữ của ta nên lại càng ra sức cưng chiều hắn. Ngân Hạnh chẳng tỏ vẻ mến mộ vị sư huynh cả, nàng tối chỉ quan tâm tới việc quán xuyến trang viên cho ta thôi. Nàng dịu dàng dâng trà cho ta, lễ phép thông báo: – Bẩm cô nương, sư tỷ của cô nương cho người trấn Sơn Tây tới báo tin rằng nàng đã sinh thành công tiểu thư Đinh Phi Yến. Ta buột miệng cảm thán: – Ôi chao! Tiểu thư xứ Đoài, con gái rượu của quan thất phẩm thì phước báu đâu cho hết! Cháu gái của ta sau này được phu quân cưng chiều lắm đây! Có điều, mai sau nó không nên lấy chồng xa. Nếu chẳng may gả cho người ở xã khác thì nhất định không được đem theo tì nữ thân cận, bằng không, chỉ e không rơi vào cảnh tranh chồng thì mẫu tử cũng sớm bị chia cắt! Ngân Hạnh ngạc nhiên thốt lên: – Cô nương! Ngân Hạnh còn nói cho người biết giờ sinh của tiểu thư Phi Yến! Cô nương quả đúng là người có căn, thảo sư phụ của cô nương lại xem trọng người như vậy! Ngân Hạnh nể phục cô nương! Ta biết mỗi Ngân Hạnh giở giọng nịnh hót đều có mục đích cả, nhưng giọng nàng ngọt quá, ta nghe vẫn thấy bùi tai. Ta hả hê, sau đó nghiêm túc : – Em vừa nhận không? – Đúng là chẳng có chuyện gì qua được đôi tinh tường của cô nương. Bẩm cô nương, là kinh thành tới ạ, họ nói là muốn xem vận mệnh. – Rằm là bổn cô nương nghỉ ngơi. Em nói mai hẵng ghé qua! – thưa cô nương, em biết. Nhưng mà… Ngân Hạnh chìa ra một thỏi vàng sáng lóng lánh như ánh sao xa. ta khi xem chừng còn sáng hơn cả sao! Mí ta giật giật, miệng ta không khép lại được. Ta vội vã lấy khăn voan che rồi theo Ngân Hạnh đi gặp . Giá như nhan sắc của ta chỉ dừng lại ở mức xinh xắn dễ thương như Ngân Hạnh thì tuyệt vời biết bao. Cơ mà, số ta khổ, sinh ra đã là mỹ nữ, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của ta khiến đàn ông say đắm muốn rước về nhà, khiến đàn bà ghen nổ đom đóm . Ngân Hạnh nói sóng yên gió lặng, tốt hơn hết khi gặp người lạ, ta nên che . Duyên phận thế vị hôm nay ta gặp cũng che . Chỉ là, hắn không cần dùng khăn. Tuy có hai người đầy tớ mặc áo nâu đứng hai bên cầm hai chiếc quạt , cố ý che ngang hắn, nhưng chỉ cần nhìn dáng ngồi oai phong trên chiếc ghế trường kỷ là ta liền biết người này không xem nhẹ rồi. Trong phòng có đầy tớ, đứa còn lại mặc áo đen, tay cầm kiếm. Hắn trịnh trọng bảo ta: – Tại họ Ngô, tên Hải Triều, nay hai mươi hai tuổi. Tại xin mạn phép quý danh và tuổi tác của cô nương tiện bề xưng hô. – Hiện tại, ta mười chín tuổi. Sư phụ ta đặt cho ta cái tên Vô Tư. Ngươi có gọi ta là Tư cô nương hoặc cô nương đều được. – cô nương! Thứ lỗi cho tại không cung cấp tên của công tử, ở trong tờ giấy này chỉ có tháng sinh và giờ sinh, liệu cô nương có xem được vận mệnh cho công tử hay không? Ta làm màu: – Được. Có điều… giá cả cao hơn một chút… – Không thành vấn đề. Chỗ này… gọi là chút lòng thành của công tử… mong cô nương giúp cho. Hải Triều mở chiếc rương vàng, ta tưởng như phòng của mình bừng sáng. Ta ngay lập tức lập lá số tử vi cho vị công tử kia, sau đó, chậm rãi luận giải: – Thành thực mà nói, thuở vào nghề tới giờ, đây là tiên ta lập cái lá số tử vi đẹp như tranh vẽ thế này. Cục sinh Mệnh, Âm Dương thuận lý… Vị công tử khẽ giơ tay, Hải Triều liền nói: – cô nương! Hiện tại, mợ của công tử đang có hỷ, công tử chỉ muốn biết xem hài tử trong bụng của mợ là trai hay gái thôi ạ. Ta há hốc! Gì vậy? Đùa ta hả? Ta cố gắng tập trung, nhẩm đi tính lại đến cả chục , kết quả vẫn chỉ có một, đó là vị công tử kia thành thân. Vậy lấy đâu ra mợ? Lại còn mợ oách chứ! Đây cũng là tiên thuở vào nghề, ta hoài nghi về năng lực của mình. Có lẽ, ta đã bị đồ đệ làm cho ngu người theo rồi. Ta thòm thèm liếc chiếc rương vàng, lòng tham trỗi dậy, ta đập bàn đánh rầm, cao giọng phán bừa: – Con trai! Chắc chắn mợ sinh con trai! Bổn cô nương xin chúc mừng công tử, chắc chắn nay biệt phủ của công tử có người nối dõi tông đường! – Cô nương chắc ? Nếu là con gái thì sao? Nếu cô nương nói sai, tại đòi lại vàng nhé! Hải Triều ra điều kiện. Ta lươn lẹo trả lời: – chết! Ai lại làm thế? Vàng đã cho đi cấm kỳ đòi lại. Nếu nhỡ có là con gái thì có vài phần tính cách như con trai… cũng như nhau cả thôi. Hải Triều đột ngột đổi giọng, hắn quát : – Thế là như nhau? Hỗn xược! Mau quỳ xuống! Ta sợ xanh , vội vã quỳ xuống theo lệnh. Hải Triều vang. Hắn đắc chí nói: – Thì ra nhà ngươi không hề biết xem vận mệnh, chỉ giỏi khoa môi múa mép lừa tiền thiên . Giọng điệu của Hải Triều hào hùng ghê lắm, rất giống giọng của người đã từng ra trận. Ta đoán vị công tử kia chính là quan nên rối rít phân bua: – Bẩm… bẩm quan … oan… oan cho dân nữ quá… dân nữ quả thật biết xem vận mệnh… dân nữ… dân nữ là nữ thầy bói giỏi nhất trấn Sơn Nam đó a! Vị công tử khẽ ho. Ta cũng đến phục Hải Triều, chủ nói gì mà phận tôi tớ như hắn đã đoán được ý rồi. Hải Triều hắng giọng ta: – Vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa hiện bản thân. Ngươi thử xem ngươi sống được bao lâu? Ta cẩn trọng trả lời vị công tử: – , bẩm quan . Dân nữ phúc , sau này hưởng thọ tám mươi tám tuổi ạ. Hải Triều khẩy nói: – Ta lại nghĩ nhà ngươi phúc mỏng, chỉ được hưởng dương mười chín tuổi thôi. Ta buột miệng chửi Hải Triều: – Điên à? Tầm bậy! Ngươi mở to ra mà coi, vận mệnh của ta nằm trong lòng bàn tay ta đây này, rõ ràng đường sinh mệnh của ta rất đẹp. – Thế cơ à? Hải Triều bĩu môi ta. Vị công tử kia lại khẽ phẩy tay ra hiệu. Hải Triều ngoảnh ra bên ngoài. Trang viên của ta đã bị lính vây kín lúc mà ta không hay. Ta còn đang hoảng hồn thì Hải Triều đã tiếng ra lệnh: – Bay đâu! Lôi con tiện nữ này ra chém cho ta! Ta mơ hồ nghe được tiếng khẩy của vị công tử đang được đầy tớ che kia. Ta thề là ta từng nghe thấy cái tiếng nó ác độc hơn thế! Đồ tra nam khốn nạn không biết thương hoa tiếc ngọc! Chỉ một cái phẩy tay của hắn thôi cũng đủ lấy mạng ta. Vận mệnh của ta, quả thực không nằm trong tay ta! Vận mệnh của ta, vốn dĩ nằm trong tay hắn!