Chương 2
- Xuyên không
- Tuế Nguyệt Như Ca
An Ca mắt, ý thức vẫn còn mơ hồ, cảm thấy toàn đau nhức, còn có chút khó thở. Rớt cao vậy mà vẫn còn sống, xem là mạng cô lớn. An Ca lại nhắm mắt, muốn để bản nghỉ ngơi chút nữa. Vừa mới giành được mạng sống cửa tử về, cô trân trọng mạng nhỏ này thôi. Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người kia nói cười vui vẻ, biểu hiện mật. An Ca tức giận mắt, cô ngã vách núi , định là người kia . Gì mà đi ngắm nguyệt thực, âm mưu hại chết cô thì có. Cô định người họ bài học, tốt là đi bóc lịch vài năm. “Tiểu thư, người tỉnh rồi.” “Aaaaa…” Đột nhiên trước mặt xuất hiện người xa khiến An Ca giật mình hét lên. Cô ngồi dậy ôm lấy chăn lùi về phía sau, cảnh giác nhìn người kia. Cô gái kia cũng bị dọa, tròn mắt nhìn An Ca, lắp bắp hỏi: “Tiểu… tiểu thư, người… không chứ?” “Cô… cô là ai?” An Ca bị dọa sợ, nói cũng chẳng còn lưu loát. Lúc này cô mới để ý, bản không đang nhà, cũng không bệnh viện, mà là xa . Cô đang đâu ? Ba , An Tường, Lăng Phong, Tôn Yên, mọi người đâu? An Ca hỗn loạn, đôi mắt sợ sệt nhìn người trước mặt. Người kia tròn xoe mắt nhìn cô, không ngừng an ủi: “Tiểu thư, đừng sợ, Hạm Đạm , không ai được bắt nạt người hết.” Nhận thấy người trước mặt không người xấu, An Ca buông lỏng phòng bị, vẫn ngồi sát góc giường. Cô ngó nghiêng nhìn xung quanh, thật , cách bày trí theo hướng cổ đại. Lại nhìn tới người kia, y phục, tóc tai, cũng vậy, giống trong mấy phim cổ trang cô thường xem. An Ca hiếu , miệng hỏi: “ hỏi, là đâu?” “Tiểu thư, người vậy? là Tề phủ, còn này Tuyết Hoa viện.” Tuyết Hoa viện… là gì? Tề phủ… là đâu? “Tôi là ai?” “Tiểu thư, người vậy? Có là bị va đập đầu nên mất trí nhớ rồi không?” An Ca còn không biết bản có nhớ nhầm không nữa . Rõ ràng là cô bị vách núi, thế quái nào lại đến quỷ quái này, còn gặp người nói năng khó hiểu. Có điều để hỏi được đáp án, cô chỉ đành gật đầu. Thấy phản ứng của cô, người kia lo lắng nói: “Tiểu thư, đều do nô tỳ không chăm sóc người tốt mới xảy ra vậy, nô tỳ đáng chết.” Mắt thấy người kia sắp khóc, An Ca hốt hoảng, vội vàng giải vây: “Đừng… đừng khóc, tôi không trách cô, cô chỉ cần nói tôi biết, tôi là ai, là được rồi.” Người kia lau nước mắt, tốn nói cô biết. Hóa ra người mà cô ấy nói tên là Thượng Quan Thời Ca, là đại tiểu thư của tướng quân Thượng Quan Gia. Năm trước được gả đến Tề phủ theo di nguyện của lão tướng quân, tức ông nội của người ấy. mà cuộc sống lại không hạnh phúc, thường xuyên bị Tề thiếu gia chèn ép. ngày trước, Tề thiếu gia kia muốn nạp thiếp, vị tiểu thư này không đồng ý, người xảy ra cãi vã. Trong lúc giằng co Thượng Quan Thời Ca bất cẩn nước, sau khi cứu lên thì hôn mê. mà người bây giờ trong xác này, là An Ca. Nói vậy, tức là… Cô xuyên không rồi… Ôi ơi, gì đang xảy ra vậy nè Cuộc đời cô cày biết bao bộ phim truyền hình, đọc biết bao bộ tiểu thuyết, chưa bao giờ tin mấy này. Không ngờ bây giờ xuyên không này, lại trúng người mình. Không được, định là đang nằm mơ. Cô nằm chùm chăn, tin rằng khi bản mắt ra nhìn thấy . khi mắt ra lần nữa, cảnh tượng vẫn không thay đổi. Cô nhìn sang người kia, mếu máo nói không thành lời. mà xảy ra này được, nước , liền xuyên về thời cổ đại. “ ơi, cứu con!” “Tiểu thư, người không chứ? Có là đâu khó chịu không? Hay để nô tỳ đi gọi đại phu người nha?” “Không cần đâu, ta cần nghỉ ngơi.” An Ca xoay người trong, chùm chăn kín mít người. Cô thời chưa chấp nhận được việc này xảy ra với mình. Cuộc đời này thật biết trêu người. Bị bạn trai cắm sừng, còn chưa kịp điều tra rõ thì bị đẩy luôn vách núi. Giữ lại được mạng, thì lại xuyên không, về nhà bằng cách nào còn không biết, mà trả thù đôi cẩu nam nữ kia được . Còn có ba và An Tường, nếu bọn họ biết cô gặp nguy hiểm, không biết đau lòng đến mức nào. Đều trách cô không chịu nghe lời em trai, sớm chia tay với Lăng Phong, vậy có lẽ kết cục khác. An Ca quỳ trên giường, hướng lên trời cao chắp tay cầu nguyện: “Ông trời ơi, cầu xin người hãy con trở về nhà, con hứa sau này không cãi lời ba nữa, yêu thương em trai. Con cầu xin ông!”