Chương 5
- Con bé điên!
- Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm
Ngày thứ , trong tiết, Nam ở bàn cuối cùng trong góc , bên cạnh cô là Quý đang nằm ngủ mê mệt, bên cạnh nữa là Thanh đang hớ ngó lên trên bảng não lại bay đâu rồi. Trường trung này khác với đa số trường khác bởi vì thay vì một bàn chỉ có sinh, trường cô lại mua chiếc bàn rất dài dành cho ba đến bốn người . Nam liếc mắt nhìn người cùng bàn với mình rồi lại phóng mắt nhìn lên trên. 12A1 có dãy , mỗi dãy có sáu bàn, mỗi bàn có bốn sinh, hoặc là ba như bàn cô. Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn lên trên bảng. “Khi nào cô đến nhớ gọi tao dậy.” Quý he hé mắt nhìn Nam, thấy nhầm uể oải nghiêng sang bên Thanh, lặp lại câu nói vừa nãy. “Khi nào cô đến nhớ gọi tao dậy.” “Tao đang bận lắm, mày mà nhờ…. Ừm… nhờ…” Quý miệng: “Tên bên cạnh tao là Nam.” Thanh gật gật , sau khi thoát ra khỏi cơn mơ màng cậu ta liền vội vã xé giấy xé vở, lúi húi viết viết đó, cử động giấu giấu diếm diếm mập mờ, hình như đang viết thư tình yêu dỗ dành cô gái đang giận dỗi của mình: “Ừ ừ, nhờ Nam , tao bận.” Quý vốn đang oải lười nói nhiều, lại thương cho thằng người yêu block Facebook nên không làm phiền Thanh nhiều hơn nữa, sang bên cạnh, đôi mắt cậu chăm chú nhìn lên Nam. “… Tôi sẽ gọi.” Nam không quen nhìn chằm chằm như nên đối với ánh mắt mong chờ của Quý, cô không thể chống cự lại được lâu. “Cảm ơn mày nhiều nha.” Quý lúc này an tâm ngủ tiếp. nằm được bao lâu, một gáy sách đã đập thẳng vào giữa đỉnh của cậu. “Quý ngủ ngon nhỉ? Ghi sổ nhé?” “Em có ngủ đâu cô? Em chỉ là đang nhắm mắt thôi mà.” Quý nhe ra đôi hàm răng trắng lóa của mình cười cười với cô giáo dạy kinh tế pháp luật, chờ khi cô hừ lên một tiếng rồi đỏng đảnh trở lại bàn giáo viên, cậu ngay lập tức phắt sang bên Nam, lườm mắt. “Sao mày không gọi?!” Nam nhún vai, khuôn thành thật. “Tôi đang định gọi không kịp.” Thành thật quá cơ đấy. Quý xuỳ một tiếng, ra hiệu đã cho Nam vào trong danh sách đen của mình rồi gom mấy chiếc bút bi đang nằm ngổn ngang ở trên bàn, lật quyển vở ghi “trắng hơn cả Ngọc Trinh” để dò xem mình đã ghi được đến đâu rồi. Chẳng biết là do cậu nhìn nhầm hay đúng thật là như , một bên khoé miệng của Nam khẽ nhếch lên. Cô cười nhạo cậu đấy à? Không, thực ra nếu nói đó là cười không phải cho lắm. cong môi ấy gượng gạo và lúng túng, cứng nhắc và chỉ diễn ra trong vỏn vẹn một nửa giây rồi lại hạ xuống (nếu như không phải đúng lúc ấy cậu đang nhìn cô gần như đã chẳng thể phát ra được). Đến cả cười không biết phải diễn đạt như thế nào, môi cong lên được giây đã sụp xuống. Giống như là Nam từng cười trước đây . Đã quá lâu rồi cô cười nên đã quên mất cách làm thế nào để thể được sự vui vẻ? Quý chớp mắt nhìn lên khuôn lạnh tanh như băng đá nghìn năm không tan chảy ấy, trong rối rắm trước suy nghĩ của mình. Thật kì lạ. Nam chẳng giống với bất kì người nào mà cậu từng gặp trước đây cả. Giống hệt như một người ngoài hành tinh đáp vào trong cậu . Cô khiến cho cậu tò mò quá, chẳng biết tại cô đang nghĩ nhỉ? Nam không để ý đến nhìn chăm chú công khai của Quý, cô khom lưng về phía trước, bút bi vẫn đều đều ấn ở trên trang giấy trắng gọn gàng. Chính hành động khom lưng ấy của cô đã khiến cho một đó tuột ra khỏi cổ áo sơ mi đồng phục trắng, lấp lánh phản lại ánh nắng chói chang lọt qua chiếc rèm cửa đến chính giữa đôi đồng tử của Quý. “Hửm?” Quý to mắt nhìn chiếc vàng mà cô dùng một sợi dây chuyền xâu thành một chiếc vòng, đeo ở trên cổ. Dù chỉ là thoáng qua cậu vẫn có thể thấy được họa tiết đơn giản được tạc ở trên chiếc , ở chính giữa của chiếc có một viên kim cương nho nhỏ. Tuy trông vô cùng cũ kĩ nó lại được bảo quản rất cẩn thận, chứng tỏ nó rất được chủ nhân nó trân quý và giữ gìn. Này… đây là cưới mà? “Ù ôi! Mang cả cưới đến trường à? Ai tặng đấy? Hoá ra đã có người “đặt” trước rồi à? Nhìn thế này mà đã yêu đươ…” “BỎ RA!!!” Quý hô lên một tiếng cảm thán rồi vươn ra để chạm vào chiếc ở trên cổ của Nam. Bất thình lình, Nam giật người lên rồi hung dữ hất mạnh cậu . Một tiếng chát vang lên như xé toạc cả bầu không khí yên tĩnh của một tiết . Động tĩnh ở dưới này lớn đến nỗi tất cả mọi người, từ sinh cho đến giáo viên đều phải phắt về phía góc , tròn mắt nhìn Nam và Quý. Một cảm giác rát đau đến tê dại truyền từ mu bàn chạy đến thẳng sống não, giật cho sống lưng cậu đau điếng. Quý vẫn thể định hình được vừa xảy ra, cánh cô hất văng sang một bên vẫn cứng đờ, lủng lẳng như gãy ở giữa không trung. Nam hạ thấp giọng xuống, tiếng cô gầm gừ ở trong cổ họng nghe giống hệt như một loài thú hung dữ nào đó đang đe dọa đến tính mạng. “Đừng động vào người tôi.” “Thôi nào thôi nào! Bàn dưới mất trật tự quá đấy! Các em có hoạnh hoẹ ra ngoài sân trường mà hoạnh hoẹ, đừng làm ồn ở trong tiết của tôi… Cả sang trang tiếp theo nào, chúng ta thêm một nữa.” Cô giáo đã lên tiếng, không sao nhãng thêm nữa mà vội vã sách vở. Nam không quan tâm đến Quý nữa, khuôn chẳng biểu ra bên ngoài bất cứ cảm xúc mà im lặng vở ra, nhấn bút bi tiếp tục ghi . Khoé miệng của Quý giật giật, đôi chân mày của cậu chau chặt vào nhau gần đến nỗi khoảng cách ấy đủ để kẹp chết một con ruồi. “… Má nó!” Quý phun tục một tiếng rồi phắt cả người , cáu kỉnh chà sát chỗ mu bàn đang tấy đỏ của mình vào gấu quần. Con bé điên! Không cho động vào thôi, có nhất thiết phải phản ứng một cách gay gắt như thế không? Đã , cô chẳng xin lỗi cậu lấy một tiếng, làm như chẳng có chuyện xảy ra cả ngay sau khi bản thân mình vừa đánh cho cậu một đến đớ cả người. Mọi thiện cảm của cậu dành cho Nam từ giây phút này đã hết sạch.