Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
28.
Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, được một bà lão nấu rượu dâu nhặt được rồi nuôi lớn. Lúc bà nhặt được ta, trên cổ ta là chiếc khoá bình an, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc, nhìn qua thì có là một chất liệu, chỉ nhà có tiền dùng.
Bà lão nghèo quá nên bán cái vòng , được một cây trâm vàng và rất nhiều bạc, vất vả nuôi lớn đứa yếu ớt lắm bệnh là ta đây.
Bà bảo ta cất kĩ khoá bình an, nói khéo sau này người nhà lại tìm tới.
Ta không để tâm lắm, vì nghĩ là họ đều chết rồi.
Cho đến khi ta cứu được một người, thấy cái khoá bình an của ta, lại kéo đến nhà ta lật tung lên tìm, hiển nhiên là muốn tìm vật này, rồi đến lúc ta dạo phố gặp Lâm Niệm Dao và phụ mẫu ả.
Ta nhìn thấy cái nhẫn trên ngón cái của đại tướng quân, là một chất liệu với cái khoá bình an của ta.
Mà Lâm Niệm Dao không ấy chút nào, trong khi ta lại có mấy phần hao hao ấy.
qua là Lâm Niệm Dao Công chúa như đúc.
Trong lòng ta có chút suy đoán mơ hồ, thế là muốn lại khoá bình an về xem lại, cô nương đã cứu ta kia lại không còn hoa lâu đó nữa, ta muốn tìm lại cô nương ấy có chút khó khăn.
Thực ra thông qua manh mối còn sót lại thì ta cũng đoán được đại khái, đại tướng quân là phụ thân của ta, ngày Lâm Niệm Dao người tới tàn sát thôn, ta đoán ta sắp phải chết rồi, bèn viết cho ấy một phong thư.
Không ai ta viết gì bên trong.
Ta và phụ mẫu thân sinh có tình cảm gì, phong thư kia là một lưỡi đao ta để lại cho Tạ Chi Hành. Đại tướng quân chưởng quản mấy chục vạn binh lực, có sự ủng hộ của , sau này Tạ Chi Hành trên triều cũng có chỗ dựa, một bước lên mây.
Sau khi ta chết, người có thể sử dụng dưới tay Tạ Chi Hành càng lúc càng nhiều, đã điều tra rõ ràng thân thế của ta.
thê tử đầu của đại tướng quân vốn là một nữ tướng, là một nữ anh hùng hiên ngang áo đỏ trường thương chân chính, khi bà thai tám tháng lại phải ra chiến trường, trong trướng doanh sinh non ra ta.
Hồi ấy, Công chúa nhòm ngó đại tướng quân đã lâu, bèn xui hoàng đế điều nữ tướng tới nơi nguy hiểm trên tiền tuyến, vừa sinh xong đã bị ném vào đầm rồng hang hổ, muốn không chết cũng khó.
Sau khi nữ tướng chết, ta cũng biến mất trong loạn quân, Công chúa lại dùng đứa con bà ta có với một tên phu xe trộm long tráo phụng, nói dối là ta, còn nói coi kia như con ruột để chăm nom.
Đại tướng quân đang một bên khác nơi tiền tuyến, còn chưa được gặp thê nhi, thê tử đã chết rồi, cũng chưa gặp nữ nhi ruột, cho nên tin lời Công chúa, còn cực kì cảm kích bà ta đã quan tâm nuôi dưỡng con của mình.
Thế là sau khi về kinh, đại tướng quân cưới Công chúa, bà ta được gả cho lang quân đúng ý nguyện, thánh thượng dùng quan hệ thông gia để kiềm chế đại tướng quân, Lâm Niệm Dao, đứa con của tên chăn ngựa, đã trở thành tiểu thư lá ngọc cành vàng của phủ Trấn Quốc đại tướng quân.
Công chúa mồm thì nói không thèm tranh giành với người chết, thực tế đời bà ta đều người chết so đo. Bà ta không nhận ra mình đã chiếu theo nữ tướng quá cố kia mà nuôi dạy con mình. Chỉ tiếc là một thân võ công, áo đỏ trường thương của Lâm Niệm Dao chỉ là hình thức, một thứ rởm vụng về.
Lâm Niệm Dao chịu ảnh hưởng của mẫu thân, cũng là tranh đấu đời, thuộc về ả hay không thì ả cũng đều vơ hết về mình. Cho nên ả luôn có lòng địch ý và ghen tị một cách khó hiểu với ta, ta đã chết lâu thế rồi mà vẫn nhớ mãi không quên.
Ả không thể chịu nổi ta có bất cứ điều gì hơn ả.
Ta xinh đẹp hơn, ả dùng chính con dao đã dùng để mổ bụng ta mà rạch nhát lên ta.
Giọng nói của ta dễ nghe hơn, ả cắt lưỡi của ta.
Đôi mắt của ta đẹp hơn, ả móc mắt ta ra.
Toàn thân ta đầy máu ngã xuống đất, trước mắt một mảng đen tối, trong tai lại ầm ĩ huyên náo.
Thế gian lộn xộn hỗn loạn, ồn ào lao xao. Ta nghe thấy cái trống lúc lắc ta và Tạ Chi Hành mua đã bị đâm thủng, ta nghe thấy bọn chúng đập gãy bài của bà lão, ta nghe thấy bọn chúng đánh chết con chó con bọn ta nuôi, vốn vẫn đang bên bảo vệ ta.
Trong bóng tối, ta lê lết bò đến bên chân Lâm Niệm Dao, bóp nát quả dâu nước, nắm mép váy của ả.
Ta bị đá ra, sau đó để tâm mà bật cười, trong bóng tối đập vỡ vại rượu đầy sân, cười nhạt cầm chiếc trống bị thủng, bài bị gãy, vuốt ve đầu của chú chó con, để mặc cho ngọn lửa ngùn ngụt nuốt chửng mình.
Hôm nay ả mặc váy trắng cơ đấy.
Trước kia bắt chước mẫu thân ta, giờ lại bắt chước ta.
Váy trắng lộ rõ vết bẩn đó, ngu.
29.
Dấu vết ta để lại trên váy Lâm Niệm Dao thực ra chính là một loại ký hiệu mà chỉ ta và Tạ Chi Hành hiểu được.
Ta Tạ Chi Hành định tìm được thủ phạm sát hại ta chú chó con, không phải ta đang để lại manh mối cho hắn, ký hiệu kia là thoả thuận giữa ta và Tạ Chi Hành khi còn nhỏ.
Trước kia, trong mắt hắn chỉ có giết chóc, hắn không hiểu được, đối với mọi người, giết người là không được phép, hắn không phân biệt được thiện ác, không người nào đáng chết, người nào nên sống, lúc hắn luống cuống lo sợ tổn thương người tốt khiến ta không vui, ta nhắc nhở hắn, vẽ một ký hiệu vào lòng bàn tay hắn.
Ý nghĩa rất đơn giản.
“Giết”
Lâm Niệm Dao vội vã hành chết ta như thế, làm sao mà không phải Công chúa xui khiến chứ, muốn diệt khẩu ta, đề phòng ta và đại tướng quân nhận nhau.
lẽ ta lại để mặc cho người ta xâu xé chắc, trước khi chết để lại một chữ.
Tạ Chi Hành giỏi chơi cờ, là ta dạy.
Tạ Chi Hành cũng không dựa vào đại tướng quân, tự mình bước trèo lên cao, đến cuối đưa bức thư cho ấy.
Không ai ta đã viết những gì trong vỏn vẹn mấy con chữ ấy, dùng những lời lẽ xúc tích để khuấy động tâm lý của người ta, đẩy lên mức độ lớn .
Đại tướng quân đọc xong thư thì quỳ xuống đất khóc thảm thiết, hiểu rõ là mình đã bị lừa, vác đao muốn chém những kẻ kia.
Tạ Chi Hành không ngăn cản, nhìn Công chúa bị người mình yêu tự tay giết chết, xem thánh thượng cũng bị đại thần trung thành tự tay giết chết.
Đến lượt Lâm Niệm Dao, Tạ Chi Hành nói:
– Người này thì chưa giết được.
Lời nói theo chút cảm xúc nào, Lâm Niệm Dao nghe được lại giật nảy lên, sợ đến mức khoé mắt muốn rách ra, quay về phía đại tướng quân hét lên giết cô ta , nhanh chóng giết cô ta.
Tạ Chi Hành hơi nhếch môi mỏng:
– Muốn chết à? Nào có dễ như thế.
Ta chết quá thảm, cho nên Tạ Chi Hành dùng thủ đoạn cực đoan như thế để trả thù, biến bọn họ thành người lợn hết.
Lâm Niệm Dao, còn lâu đủ.
Lâm Niệm Dao sợ hãi cực độ, la hét sai rồi, ý xin lỗi Tạ Chi Hành, cầu xin tha thứ.
Ả có sai đâu, ả chỉ đang sợ quá mà thôi.
Việc ả hối hận trên đời này là đã hành chết ta, chọc một con chó điên, có hối cũng không kịp.
Tạ Chi Hành tự tay rạch nát , cắt lưỡi, lại để nguyên đôi mắt của ả, đem ả để ngoài phố sầm uất, mặc cho mọi người qua lại vây xem.
Cho đến một ngày chán rồi, xách ả về căn phòng tối, một mồi lửa thiêu chết ả và những người dở sống dở chết khác.
30.
Kết thúc rồi.
Tất đã kết thúc.
Cũng không Diên Nương theo tro cốt của muội muội đã đến biển chưa.
Tạ Chi Hành có hứng thú làm hoàng đế, thế là tùy tiện tìm trong đám hoàng tộc một công chúa rồi lập nàng làm nữ đế. Việc này quá trái đạo trời, vì Tạ Chi Hành trên triều chém giết như điên nên ai dám đứng ra ngăn cản.
Nữ hoàng nắm quyền, nữ nhân được tham gia thi cử, cũng không phải chấm chu sa để kiểm tra trinh tiết, gian dâm bị dùng hình phạt triệt sản nữa…
Từ trước tới nay không ai có thể đoán được Tạ Chí Hành đang nghĩ gì, đương nhiên hiện tại cũng không có người dám chất vấn.
Đại tướng quân đến từ biệt hắn, gương cương nghị bây giờ chỉ còn lại tang thương, hạ mình rụt rè hỏi Tạ Chi Hành về đứa con chưa gặp kia của mình.
– Mẫu thân của con là tướng tài khó có được trên đời này, chỉ tiếc là nữ nhân không thể tòng quân, nàng thân phận của ca ca để vào quân doanh, sau này trong sách sử cũng không có tên của nàng. Mẫu thân của con cao lớn mạnh mẽ, vô tư, quyết đoán, thông minh xuất chúng, yêu rượu thích cay. Tang Tang con … chắc cũng vậy nhỉ?
Đôi mắt phượng của Tạ Chi Hành hiện lên mệt mỏi, lười biếng nói:
– Không .
Tang Tang lương thiện, mềm mại, thích ngọt.
Rõ ràng là tính nết khác hẳn với nữ tướng kia.
Đại tướng quân có chút kinh ngạc:
– Thích ngọt sao?
tự lẩm bẩm với chính mình, “Nghe vậy có là một cô nhỏ ngọt ngào ấm áp nhỉ.” rồi chậm chạp muốn rời . Trước khi , giọng điệu trầm thấp sâu xa nói:
– Con người ta không thể để đời này bị mắc kẹt trong hận thù được. Quên con thôi.
Tạ Chi Hành dùng ánh mắt tiễn ấy khỏi.
Nhiều năm rồi, Tạ Chi Hành về lại ngôi nhà cũ trong thôn nhỏ. Ta cứ tưởng rằng mộ phần của mình đã bị cỏ bao vây rồi, lại không , nơi ấy thế mà lại khôi phục dáng lúc trước, viên ngói miếng gạch đều y như cũ.
Mộ phần của ta cũng không có cỏ mọc, hương khói thường xuyên, rõ ràng là có người chăm nom.
Tạ Chi Hành không đích thân trở về, vẫn sắp xếp người coi sóc.
Hắn rải hạt hoa trước mộ ta, vuốt ve tấm bia, hiếm khi biểu lộ ra hoang yếu ớt: “Tang Tang, ta làm vậy có đúng không?”
Đột nhiên ta hiểu ra vì sao hắn không trở lại đây, hắn không dám đối với ta.
Muốn trả thù người khác không từ thủ đoạn nào, dĩ nhiên là không tránh được phải dùng đến một số cách không sạch . Hắn sợ ta không thích những thứ đó, hình như trước kia ta nói, không thích dùng trinh tiết của phụ nữ để đối phó với người khác.
Ta bay đến trước hắn, nhẹ nhàng hôn lên hắn một cái, “ ngốc”.
Sau đó ta cười không nổi, ta nhìn hắn bận bịu nguyên một ngày, làm một bàn lớn đầy ắp ăn, rượu dâu không hắn đã ủ từ khi nào ra rót vào hai cái chén.
Hắn còn làm bánh hoa quế, mùi hương tràn ngập căn phòng.
Hắn còn học được cách may quần áo, làm thật nhiều những bộ y phục nhỏ, mua trống lúc lắc đặt góc tường, cũng làm lại bài của bà lão, đặt chính giữa…
Tất đều y như hồi trước.
Sau đó, hắn thả một mồi lửa, lặng im ngồi trước bàn ăn, gắp thức ăn vào bát đối diện không người, dáng dịu dàng như ngày thường, dường như lửa cháy bùng lên cũng không tồn tại.
Ta điên cuồng túm tay hắn kéo ra ngoài, lần nào cũng không túm được, ta gấp gáp đến mức bay vòng vòng, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Thời khắc hắn bị ngọn lửa dữ dội nuốt chửng, lúc hấp hối, đôi mắt phượng sâu thẳm liếc nhìn trí của ta.
Hắn vươn tay ra, đánh tan thân thể trong suốt của ta.