Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trời huấn luyện sự nóng như lửa, tôi tự tiền túi mời cả lớp uống trà sữa, ngờ một bạn học thuộc diện được trợ cấp lại tỏ ra .
“Cậu giàu thì tôi biết, nhưng số tiền đó là do anh trai cậu kiếm được, cậu lấy tư cách gì mà tiêu xài hoang phí?”
Nói xong, cô ta giơ tay hất ly trà sữa.
“Lần này coi như tôi chưa thấy gì, lần sau thì tôi sẽ thay anh trai cậu dạy cho cậu biết thế nào là tiết kiệm!”
Tôi ly trà sữa bị hất , liền vung tay tát lại một cái.
“Từ hôm nay tôi sẽ ngừng trợ cấp cho cô!”
“ tiết kiệm không? Vậy sau này cứ từ từ mà tiết kiệm!”
1
Huấn luyện viên vừa hô giải tán, tôi liền gọi mấy nam ra cổng trường mua trà sữa.
Dạo này thời tiết nóng kinh khủng, trong hàng có không ít bạn bị say nắng.
Thế nên tôi định mời mọi người uống trà sữa.
Thực ra, chủ yếu là tôi cũng uống.
Nhưng uống một mình thì lại cảm thấy không hay.
Tiện anh trai tôi cũng dặn tôi phải tạo quan hệ tốt với bạn bè, nên tôi quyết định nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách với mọi người.
Hơn , trà sữa ở cổng trường thực ra là do anh trai tôi đầu tư mở.
Vì tôi uống trà sữa, mà anh tôi thấy mấy ngoài toàn phụ gia nhiều, không an toàn.
Thế là anh trực tiếp bảo thư ký đứng ra lo liệu mở một ngay cổng trường.
làm, vừa sạch sẽ vừa yên tâm.
Các nam bê trà sữa về xong, tôi bắt đầu phát cho mọi người.
Vài ly đầu tiên tôi ưu tiên đưa cho mấy bạn nam đã giúp bê đồ.
Khi lượt phát cho các bạn khác trong hàng , bỗng có tiếng khẩy môi lạnh lùng vang lên:
“Phát trà sữa cũng phải tỏ ra mê trai, thật hết nói.”
Tôi nhíu mày, theo hướng phát ra tiếng nói.
Nhưng vì hàng quá đông, mọi người lại đang chen nhau lấy trà sữa nên tôi chẳng thấy cả.
Tôi thở dài.
Thôi, luôn có vài người đứng ngoài mà lắm .
Nhỏ giọt chuyện đó sang một bên, tôi tiếp tục phát trà sữa cho mọi người.
Các bạn nhận được trà sữa rất vui.
Vi, cậu tốt thật đấy!”
“Chị Vi hào phóng, chị Vi muôn năm! Bốn năm đại học sau này em cứ bám chị thôi!”
Tôi vừa cười vừa trêu đùa lại với mọi người.
Bỗng nhiên, giọng điệu chua ngoa ban nãy lại vang lên:
“Cũng là viên đại học mà dễ bị mua chuộc thế à? là một đám ‘liếm chó’ thiển cận.”
Lần này, chưa đợi tôi nổi giận thì đã có bạn học không nhịn được:
“Nói bọn tôi là ‘liếm chó’, vậy cậu là gì? Chỉ biết trốn trong hàng lẩm bẩm, giỏi thì đứng ra đối mặt đây này!”
“ thế! Vi thấy mọi người huấn vất vả nên tiền túi mời trà sữa, có gì sai? là được lợi còn bày đặt chê bai, đồ ngu!”
Tôi đứng thùng trà sữa, hơi thấy ngại.
Bỗng nhớ anh trai đã dặn khi vào trường:
“Vi Vi, ở trường tuy cần kết thân với bạn bè, nhưng đừng quá gây chú ý. Thời buổi này người đủ loại, không chừng lại bị ghen ghét, làm việc tốt mà chẳng được ghi nhận.”
Có lẽ tình huống hôm nay chính là điều anh tôi nói.
Quả nhiên, vật học luôn phong phú.
Tôi nhẫn nhịn, hướng về phía người mà mình vẫn chưa nhận ra là giải :
“Tôi không định mua chuộc cả, tôi thực sự làm bạn với mọi người. Thêm hôm nay trời quá nóng, tôi mời mọi người uống trà sữa hoàn toàn là xuất phát từ tấm lòng.”
Nhưng vừa dứt , đối phương lại cười lớn hơn:
“Tấm lòng?”
“Lấy tiền cha mẹ cực khổ kiếm được phô trương, cũng dám gọi là tấm lòng sao?”
Ngay sau đó, một cô gái gầy gò bước ra từ đám đông.
Cô ta đi thẳng mặt tôi, vung tay hất ly trà sữa trong tay tôi.
2
Ly trà sữa rơi xuống đất, cốc nứt toác.
Màu caramel của trà sữa loang hết ra mặt sân cao su, còn bắn không ít lên bộ phục của tôi.
Dính dấp vô .
Vì hành động của cô ta quá bất ngờ, tôi đứng sững tại chỗ.
Vi, tôi biết cậu giàu, nhưng số tiền đó là do cha mẹ cậu vất vả kiếm ra. Cậu dựa vào đâu mà ngồi mát ăn bát vàng, tùy tiện phung phí?”
“Tôi ghét nhất là bọn công chúa mắc bệnh hưởng thụ mà không có phúc!”
“ huấn vốn là rèn luyện ý chí, còn cậu thì hay quá, phá kỷ luật! Lôi kéo mọi người uống trà sữa hưởng thụ, cậu không thấy mình đang cố tình gây chú ý sao?”
“Còn ‘tấm lòng’ gì chứ, tôi thấy cậu chỉ ra vẻ, khoe khoang thôi!”
Nói xong, cô gái giơ chân đá cả thùng giấy chứa số trà sữa còn lại.
Ngay sau đó, cô ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy.
Trên đó là nét chữ của cố vấn lớp.
“Cố vấn dạo này bệnh nên không đến trường được, bà ấy bảo tôi làm lớp trưởng tạm thời.”
“Từ hôm nay, mọi việc trong hàng phải nghe tôi sắp xếp.”
“Trà sữa Vi mời, tất cả mọi người không được phép uống!”
“ uống, tôi sẽ ghi tên báo lên với tội danh ‘gây rối trật tự huấn’!”
Trong phút chốc, cả hàng sững sờ.
Mọi người đồng loạt thùng trà sữa bị đá , ánh đầy tiếc nuối.
Thế nhưng cô ta vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, còn bắt đầu giới thiệu bản thân.
Cô nói mình tên là Tống Thiến Thiến,
là viên nghèo vượt thi đỗ từ vùng núi xa xôi.
Cô ta kể đã nhiều gian khổ nên ghét nhất là những kẻ tiêu tiền như rác.
“Nắng một chút đã than, chứ ở quê tôi, nông dân trời bốn mươi độ vẫn làm việc ngoài đồng. Sao họ không thấy cần uống trà sữa hay nước giải khát?”
“Nếu trường học đào tạo ra toàn những kẻ ham hưởng thụ như các người, vậy chẳng phải đất nước này sẽ diệt vong sao?”
“Tôi không quản được người khác, nhưng đã là lớp trưởng tạm thời do cố vấn giao phó, tôi sẽ trách nhiệm ! Tôi tuyệt đối không thói xa xỉ lan rộng trong lớp mình!”
Vi, chuyện hôm nay là do cậu khơi mào. Sau buổi huấn, về viết cho tôi bản kiểm điểm năm nghìn chữ.
Còn tiền cậu mua trà sữa hôm nay, bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu vào quỹ lớp.”
“Không phải cậu khoe khoang sao? Số tiền đó sẽ được coi là tiền nước uống của mọi người trong tuần , mỗi ngày tôi sẽ phát nước khoáng giờ, lượng cho cả lớp!”
Những của Tống Thiến Thiến khiến tất cả mọi người câm lặng.
Tôi chỉ mời mọi người một ly trà sữa thôi, vậy mà cô ta có nâng lên đến tầm quốc gia.
Sự “trói buộc đạo đức” này quả thật khiến cũng mà chống đỡ.
Vài nam đã cầm trà sữa cũng lẳng lặng đặt lại vào thùng.
Mọi người lần lượt trở về vị trí của mình.
Tôi cũng chuẩn bị quay về.
Khi đi ngang qua cô ta, ánh vô tình chạm nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ ra một tấm ảnh.
Đó là ảnh thẻ trong hồ sơ trợ cấp đặt trên bàn làm việc của anh trai tôi.
Hôm đó, anh tôi còn cố ý nhắc tôi:
“Vi Vi, cô gái trong ảnh này thi đỗ trường đại học với em, thậm chí chuyên ngành. Anh đã định tài trợ cho cô ấy, đến khi em nhập học, anh còn có nhờ cô ấy chăm sóc em một chút.”
Vậy ra… Tống Thiến Thiến chính là cô gái mà anh trai tôi đã tài trợ?
3
Buổi trưa ở ăn, tôi và bạn phòng Trương Tần ngồi ăn chung bàn.
Trương Tần bĩu môi, than phiền về chuyện ly trà sữa sáng nay bị phá.
“Tôi thật sự hết nổi, cậu tốt bụng mời mọi người uống trà sữa, con nhỏ Tống Thiến Thiến kia bị gì mà phát điên vậy chứ!”
“Làm lớp trưởng tạm thời mà vênh váo như mình to lắm, cầm lông gà làm lệnh bài, còn chưa biết có được làm chính thức hay không cơ!”
“Bực quá, trà sữa của tôi mà!”
Trương Tần ngửa mặt giả vờ khóc.
Tôi thuận tay gắp một sườn xào chua ngọt nhét vào miệng cô ấy.
“Được rồi, lần sau mình mời cậu là được chứ gì.”
“Có lẽ là tính cô ta thẳng quá thôi, môi trường sống khác nhau nên không đồng cảm thì mình tránh đi là xong.”
Vừa nói, tôi vô tình chạm vào miệng Trương Tần,
làm sườn xào chua ngọt rơi xuống bàn.
Hai chúng tôi nhau một giây rồi đồng thanh bật ra:
“Chưa quá ba giây, vẫn ăn được!”
Trương Tần vừa định nhặt sườn lên rửa qua ăn…
Tống Thiến Thiến đã .
Cô ta đặt khay cơm xuống bàn một cái “rầm”,
âm thanh vang lên khiến không ít bạn đang xếp hàng lấy cơm quay lại .
Tôi và Trương Tần hiểu cô ta.
Ngay giây sau, Tống Thiến Thiến lại bắt đầu “diễn thuyết”:
Vi, tôi nói ở sân vận động sáng nay vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Cậu tưởng giàu là làm gì cũng được à? Cậu có biết nuôi một con lợn phải bao nhiêu công sức không? Nông dân phải dậy từ tờ mờ sáng, làm lụng quần quật mới đổi được bữa cơm no hôm nay, thế mà các người thì sao? Chỉ vì trên sườn có chút mỡ mà quăng luôn? Các người còn là con người không? Các người xứng đáng làm viên đại học sao?”
Tôi rút lại khi nãy nói rằng Tống Thiến Thiến “tính thẳng thắn”.
Cô ta là thần kinh mà.
Sao lại tự tưởng tượng thế không biết.
Tôi cũng không nhịn , lập tức đứng dậy phản pháo.
“Thứ nhất, chúng tôi không phải vì mỡ mà thịt, là vô tình làm rơi, đang định rửa sạch ăn, thì cô vừa đến đã phát điên lên.”
“Thứ hai, tôi tuy không biết nông dân lao động hằng ngày ra sao, nhưng tôi hiểu đạo lý ‘hạt gạo làm nên từ mồ hôi nước ’. Tôi chưa hề lãng phí dù chỉ một hạt cơm! Ngược lại, sáng nay chính cô ở sân huấn luyện đã đá số trà sữa mà nhân viên vất vả pha chế. Sao? Trong cô, công sức của nhân viên trà sữa không tính là lao động à? Nên cô có tùy tiện chà đạp?”
“Cuối , lúc nãy khi đặt khay cơm, cô làm rơi không ít hạt cơm ra ngoài. Nếu cô giỏi tiết kiệm như vậy, thì mời cô nhặt hết lên, ăn đi!”
Nghe tôi nói xong, Trương Tần lập tức đem sườn xào chua ngọt đi rửa sạch rồi nhét vào miệng.
Nhai nhai nhai…
Nuốt xong, cô ấy chỉ vào mấy hạt cơm rơi dưới đất, nhướng mày với Tống Thiến Thiến:
“Tôi ăn rồi, tôi không lãng phí lương thực.”
“Giờ đến lượt cô ăn đi.”
4
Đôi Tống Thiến Thiến lập tức đỏ hoe.
Cô ta gào lên, quét hết toàn bộ khay cơm trên bàn xuống đất.
Dầu mỡ bắn tung tóe khắp nơi,
trên quần áo và giày của tôi và Trương Tần dính đầy thứ nhớp nháp .
Tống Thiến Thiến chúng tôi trong bộ dạng nhếch nhác, ánh lóe lên vẻ chế giễu,
nhưng khi mở miệng nói thì lại là giọng điệu giả vờ ngoan hiền:
Vi, Trương Tần, hai người đừng quá đáng như vậy!”
“Rõ ràng là các người lãng phí lương thực , tôi chỉ nói vài câu thì sao? Tôi biết bọn giàu các người luôn coi thường chúng tôi – những người nghèo, nhưng có cần thiết phải làm tôi mất mặt đám đông như vậy không?”