Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Nghiêm lập chắn tôi sau lưng, tung một cú đá mạnh.
Nhưng bọn chúng đông người, nếu đánh thật thì Nghiêm chắc chắn chịu thiệt.
Khi tôi đang tính cách, một Rolls-Royce lướt êm sân trước khách sạn.
kính hạ xuống nửa tấc, lộ nửa gương mặt ẩn làn khói xì gà.
Lông mày người đàn ông cao, đuôi mắt khắc vài đường sắc lạnh.
Ngón trỏ anh khẽ gõ khung kính, ánh mắt sâu xa quét phía tôi.
Ánh mắt đầy giận dữ của Châu Thừa vô tình lia xe đó.
Hắn sững lại một thoáng.
Rồi lập sải bước phía sân trước khách sạn.
trên màn hình lập bùng nổ:
【 rồi rồi, người đàn ông đó rồi!】
【Người thừa kế tập đoàn lớn nhất Cảng Thành! Đẹp trai quá!】
【Đại lão Cảng Thành đích thân để tư Châu Thừa, hắn sắp một bước mây! Đây chính lý do hắn dám kiêu ngạo .】
【Mọi người có ánh mắt của đại lão cứ nhìn chằm chằm con nhỏ này không?】
【Tôi cũng kỳ lạ, chẳng lẽ cô cô vợ bé bỏ trốn của đại lão?】
Tôi chậm rãi quay , đối diện với đôi mắt đen thẫm của người đàn ông kia.
Chết tiệt! Tô Trân Duẫn!
Tim tôi chợt hoảng loạn, kéo Nghiêm bỏ chạy.
Nghiêm dường cảm nhận được điều gì, ngoái lại, nhìn Tô Trân Duẫn từ xa một cái.
, Nghiêm không hỏi gì.
Anh khép mắt, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ đỉnh tôi.
Tôi vì tâm trạng bất an và căng thẳng nên không nhận sự khác lạ của anh.
Tiễn anh tiếp tục đi giao đồ ăn, tôi ngả xuống giường.
Đang mải suy nghĩ, tôi chợt nghe tiếng sột soạt ngoài .
Mở phòng ngủ, phòng khách đã có một nhóm người không mời mà .
Vừa định hỏi bọn họ vào bằng cách nào,
tôi chợt nhớ bên cạnh Tô Trân Duẫn luôn có một vệ sĩ biết mở khóa.
căn phòng khách chật hẹp, Tô Trân Duẫn mặc bộ vest cắt may hoàn hảo.
Khí chất cao quý trời sinh hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh này.
Anh ngẩng mắt, ánh nhìn lướt qua tấm rèm bạc màu vì nắng, ghế sô-pha vừa hẹp vừa mỏng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.
“Bây em sống ở chỗ thế này sao?”
tôi không đáp, Tô Trân Duẫn lại mỉa mai:
“Bỏ giàu sang không ở, chạy sang đất liền đi đào rau dại à?”
Tôi cúi , khẽ cử động ngón tay:
“Em đâu có đào rau dại.”
“ Nghiêm giao đồ ăn nuôi em, nhận đơn siêng nhé!”
“Tuần trước còn giành được giải Vua Nhận Đơn cơ mà!”
Tô Trân Duẫn đảo mắt, vẻ chán ghét toát rõ mồn một.
“Nó phá sản, nhưng em thì đâu có. Anh với ba mẹ mỗi tháng vẫn chuyển em mấy triệu, em chẳng đụng một xu.”
“Thế nào? Tiền chúng nóng tay à, nhất quyết phải làm vợ người mới chịu?”
“Lớn từng này rồi, đừng chơi nữa. Ba mẹ bảo anh bắt em .”
Tôi ngẩng nhìn mấy câu lác đác trôi qua.
Phần lớn đã không còn ác cảm nặng nề với tôi trước.
Nhưng vẫn đủ.
Tôi nghiêm túc nói:
“Anh hai!! em thể .”
“Bây phải lúc.”
Tô Trân Duẫn cau mày:
“ em định chờ khi nào?”
Tôi quay đi:
“Anh đừng lo, em có nhịp của riêng mình.”
lập tràn ngập dấu chấm hỏi:
【Anh hai? Gì cơ?】
【Chỗ dựa lớn của Châu Thừa lại anh ruột của vợ nam chính???】
【Đúng rồi, nhỏ này cũng họ Tô! Không lẽ thật sự ?】
【Nhịp điệu đại sư, chúng hết cứu rồi~】
【Không ngờ nhỏ còn có thân phận ẩn giấu! Trời ạ, phụ nữ này còn bao nhiêu bí mật nữa mà tôi biết!】
Tô Trân Duẫn bật cười:
“Bảo anh đừng quản à? Được thôi. Trương Chí An, đánh ngất cô ấy rồi đưa .”
Để không cốt truyện liên lụy mình, từ khi những dòng đó, tôi từng quay lại .
Một thương vụ tư vốn không cần Tô Trân Duẫn đích thân .
Lần này anh Kinh thị quyết bắt tôi bằng được.
Tôi nằm ở ghế sau xe, ý thức mơ hồ.
cơn mờ ảo, tôi từng dòng hiện dồn dập:
【A!!! Không thể nào!!! Hai người họ lại lướt qua nhau sao!】
【Nam chính chắc không ngờ, nhỏ vừa đi ngang qua mình Rolls-Royce kia.】