Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ này sao được ạ? Những bộ này đâu phải cotton, sơ sinh mặc dễ bị dị ứng. Còn bình sữa nữa, nhỏ này loại này sao được.”
Tôi trợn : “Xài tạm , thứ bệnh tật thì đòi hỏi cái gì. tốt là con gái tôi, không xứng.”
Y tá định khuyên, nhưng nhìn tôi ra dáng bà mẹ ngang ngược, cũng chẳng muốn rước họa thân, đành cầm rời .
Đình Đình trốn ở góc nghe tôi nói thì phát điên.
Nhưng đó là mới bắt đầu.
Tôi mua sữa ngoại cao cấp cho con gái, còn thằng thì được chai sữa canxi AD rẻ tiền cho qua bữa.
Con gái tôi bỉm lụa cao cấp, còn thì loại tái chế mua lẻ trên mạng.
xong mông đỏ tấy, sưng vù lên.
Đình Đình nhìn con mình bị tôi hành hạ , mức điên lên.
“Cô lấy tư cách gì rẻ mạt cho con tôi ?!”
Không thể nhịn nổi nữa, cô ta lao trước mặt tôi chất vấn.
“Dựa việc tôi là mẹ bây giờ. Tôi muốn cho gì thì cái đó. mới bắt đầu thôi đấy. Thằng này đã làm con tôi, thì tôi nhất định sẽ yêu thương thật tốt.”
Tôi cố tình nhấn mạnh từ “yêu thương”.
Đình Đình nhìn tôi chằm chằm, ánh tràn đầy hoảng sợ.
Hiện giờ thằng vẫn còn đang nằm viện, nếu chờ lúc tôi đưa về nhà, e rằng cũng không sống nổi mấy ngày trong tay tôi.
Đình Đình mua mới đưa cho y tá, nhờ mang cho đứa , nhưng y tá hỏi quan hệ cô ta với đứa là gì thì cô ta không trả lời nổi.
Vì y tá cũng không dám nhận cô ta, sợ có chuyện gì xảy ra với đứa thì không gánh nổi trách nhiệm.
Dù cô ta giải thích nào cũng không ai tin, còn bị nghi ngờ là kẻ buôn muốn bắt cóc con, suýt nữa thì bị báo cảnh sát bắt .
“Vết mổ chị cần thay băng, mời chị theo chúng tôi.”
Buổi chiều, tôi đang cho con bú thì y tá gõ cửa phòng gọi tôi.
Tôi gật đầu, dỗ con ngủ, đặt nôi, đắp chăn cẩn thận rồi rời khỏi phòng cùng y tá.
Khi tôi quay về, liền Đình Đình đang quỳ rạp trước nôi, ôm chặt lấy chăn quấn, khóc đứt ruột.
9
“Con ơi! Mẹ xin lỗi con!”
Tô Chí An cũng chạy theo: “Có chuyện gì ? Em khóc cái gì đấy?”
“Con … con em…”
Tô Chí An cảm có gì đó không ổn, bước lên mở khăn quấn ra — bên trong không phải là gái họ tưởng, là đứa con họ ngày đêm mong ngóng.
Lúc này, thằng đã hoàn toàn ngừng thở, mặt tím tái, rõ ràng là bị ngạt chết.
“Sao là con ? Không phải là con gái sao?” – Tô Chí An sợ mềm nhũn chân, ngã ngồi xuống đất, miệng lẩm bẩm vô thức.
Đúng lúc ấy, y tá cũng vừa bước , đang ôm xác đứa thì lập định bế cấp cứu.
“Sao này? Đứa đang khỏe mạnh sao chết đột ngột?!”
“Tạ Đồng, là cô! Sao cô ra tay với đứa , còn chưa đầy tháng !” – Tô Chí An đảo lia lịa, lập đổ hết tội cho tôi.
Tôi bật cười vì quá : “Bộ não anh có vấn đề à? Vừa nãy tôi bị y tá gọi thay băng, tôi ra tay bằng cách nào?”
“Chắc chắn là cô đã ra tay trước đó! Ai chẳng biết cô không ưa đứa này, cả bệnh viện đều cô chăm chăm ôm con gái! Ngoài cô ra thì còn ai ác độc ?!”
Quả thật hắn nói, ai trong bệnh viện cũng biết tôi không thích thằng này, cả ngày ôm ấp con gái.
Mọi ánh nghi ngờ lập đổ dồn về phía tôi.
“Tạ Đồng, nếu chị không thích đứa này, có thể để em nuôi. Em không sinh được con, ngày đêm mơ cũng mong có đứa, sao chị nhẫn tâm ?” – Đình Đình hoàn hồn, khóc lóc gào lên trước mặt tôi.
màn diễn xuất “thương con tha thiết” họ suýt khiến mấy đứng xem cũng rơi nước .
Còn tôi thì cười lạnh, vỗ tay mỉa mai.
“Diễn tốt đấy. nên đóng phim, chắc chắn sẽ đoạt giải. Nếu tôi không chuẩn bị trước, thì hôm nay có khi đã bị gài bẫy thành công rồi.”
Tôi đầu giường, lấy ra chiếc camera siêu nhỏ giấu trong bó hoa do bạn tặng.
“Phiền y tá giúp tôi báo cảnh sát. Ở đây vừa xảy ra vụ giết , tôi có bằng chứng.”
“Tụi mày tưởng trong chăn kia là con gái tao à? Nực cười. Con gái tao quý , sao tao có thể để ở mình?”