Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Quả nhiên, kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa.
Sáng sớm hôm .
Ta nhận được thiếp mời của tỷ tỷ, muốn ta một lần.
Ta cầm lấy tấm thiếp, tim rơi xuống đáy cốc.
Nhiều năm sống dưới tay đích mẫu và tỷ tỷ, ta quá rõ bọn họ là loại gì.
Mẫu thân ta là thất sủng, đích mẫu giày vò chết,
thủ đoạn đó, nghĩ lại vẫn khiến ta rùng mình.
Trong khoảnh khắc, ta liền đoán được tất cả.
Tỷ tỷ xưa độc ác, lần gửi thiếp, e rằng là muốn ta đi không có về.
Chẳng trách lại thấy cảnh đó, thì ra là điềm báo.
đích mẫu và phụ thân đương nhiên rõ ý định của Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn vẫn luôn tìm tỷ tỷ, giờ nhất định nghĩ mọi cách để đổi lại nàng ta.
Nhưng hai năm ta lộ mặt trước đời,
Nếu tỷ tỷ muốn vương ,
Chỉ còn một con .
Chỉ cần ta chết,
Nàng ta lập tức có thể gả cho Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn sáng sớm vào cung, có lẽ là đi mở cho tỷ tỷ.
Không có mặt ở hiện trường, hắn có thể phủi sạch trách nhiệm, không thiên hạ chê cười là nhẫn tâm.
ta chết, Tiêu Cẩn đau buồn quá độ cưới nàng họ hàng xa,
Lại đồn rằng năm xưa Tiêu Cẩn muốn cưới vốn là nàng ấy.
Thế là một đoạn giai được thêu dệt nên.
Nhưng đúng là hai năm ta cũng có chút cơ hội thở dốc,
Hiện tại ít nhiều cũng xem một nữ có của.
Yên hẹn ở tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Một bàn tiệc rõ ràng là Hồng Môn yến, ta tuyệt đối không đi.
Ta đứng từ xa nhìn , thấy nàng ngồi cạnh cửa sổ,
Trước mặt là bàn tròn lớn đầy ắp sơn hào hải vị.
Xem ra hai năm nàng ta không được ăn mấy thứ ngon rồi.
Nàng ta không ngừng vuốt ve quyển sách trong tay.
Trên bìa sách in mấy chữ mạ vàng chói mắt: “Vương gia và tiểu bỏ trốn”.
Từ tỷ tỷ thích đọc bản, ta liền nghĩ việc dệt cho nàng một giấc .
Ba năm trước.
bản ta viết “Tiểu thư bá đạo si mê, thư sinh dịu dàng hết lòng cưng chiều” từng gây sốt khắp kinh thành.
Trong chuyện tình giữa thư sinh và tiểu thư,
Thư sinh không nỡ để tiểu thư bất cứ việc gì, mỗi ngày ruộng xong lại về đọc sách, nấu cơm, còn tranh thủ thời gian khắc trâm gỗ cho tiểu thư.
Không thơ đối câu, còn săn bắn núi.
Một ngày việc tám ngày, ban đêm thể lực vẫn dồi dào.
Cuối cùng đỗ trạng nguyên, được trọng dụng, nữ cũng vả mặt từng thường nàng.
Nhìn khuôn mặt thô ráp không cách nào che giấu của Yên hiện tại,
Còn đôi tay nứt nẻ kia, dù mặc xiêm y lộng lẫy cũng không còn khí chất của một thiên kim tiểu thư năm xưa.
Yên, không giấc ta dệt nên cho ngươi, ngươi mơ có ngon không?
Dù trước đây là đẹp hay ác , thì ngươi cũng có một giấc mới rồi.
“Vương gia và tiểu bỏ trốn” kể về một mỹ tuyệt sắc đanh đá,
Nàng thích nhất là trồng trọt trong hoa viên của vương gia,
Vương gia cũng sự thuần khiết tự nhiên ấy cảm động.
Chỉ là bây giờ nếu Yên thật sự trồng trọt trong vườn của Tiêu Cẩn,
Chỉ sợ khiến hắn nhớ khoảng thời gian nàng từng sống cùng khác.
Lại còn mang gương mặt đỏng đảnh, đanh đá.
Tiêu Cẩn nạp thiếp, chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ tiếc là ta không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Điều đích mẫu để tâm nhất là Yên,
Ta chẳng mới chỉ trả lại một phần vạn nỗi nhục nàng ta từng gây cho mẫu thân ta năm xưa.
Trước rời đi, đương nhiên ta cũng để lại cho đích mẫu một món quà lớn.
Quyển bản “Chuyện khó nói giữa phu và mã nô” hôm chắc kệ.
Dựa vào danh tiếng ta tích lũy năm , chắc chắn vừa phát hành bán sạch.
8
Ta và Tiểu Lê gói ghém hết số tiền tích góp, thay sang áo vải thô.
lúc trời tối, ta châm lửa đốt luôn căn nhà.
Tấn Vương chết trong vụ cháy, lý do ta cũng chuẩn sẵn rồi, thật đúng là chu đáo.
Ta cùng Tiểu Lê chiếc xe ngựa chuẩn từ lâu.
Ta chỉ muốn sống.
Còn tỷ tỷ và Tiêu Cẩn chẳng chỉ muốn danh ngôn thuận lấy lại vị trí Tấn Vương .
Ngọn lửa dù không thể mặt được Tiêu Cẩn,
Nhưng đủ để giải quyết vấn đề.
Ta đem toàn bộ gì thuộc về Tấn Vương thiêu rụi trong một mồi lửa,
Chỉ mang theo rương châu báu của mình.
Chỉ mong hắn nể tình ta từng ngoan ngoãn nghe lời tha cho ta một con sống.
Ta còn chưa mang theo cả bộ trâm mão bằng vàng ròng ấy.
Tiêu Cẩn ta thích bộ trâm đó mức nào,
Ta để lại món quà mặt lớn thế cho tỷ tỷ, chắc chắn Tiêu Cẩn tha cho ta.
Ta và Tiểu Lê cải trang thành nam , chiếc thuyền hàng đi về phương Nam.
Ta đứng trên khoang thuyền, nhìn kinh thành phồn hoa ngày một xa dần.
Nếu không có gì bất ngờ, cả đời ta không trở lại nơi đó nữa.
Thuyền đi rất nhanh, suốt dọc đều thấy dân chúng an cư lạc nghiệp.
Danh tiếng của Tiêu Cẩn trong dân gian rất có uy vọng.
Không giống lời đồn trong kinh thành rằng hắn lạnh lùng tàn nhẫn.
Ta say sóng lại nghén, giày vò khổ sở.
Cũng may trên thuyền được một huynh đệ tốt bụng, đối đãi với ta và Tiểu Lê khá tử tế.
Giữa cơn khó chịu, không hiểu sao ta lại mơ thấy lần đầu Tiêu Cẩn.
Ba năm trước, vào đầu xuân.
Tỷ tỷ xem bản có đoạn thư sinh vừa tiểu thư thả diều bên sông phải lòng nhau,
Nên cũng muốn đi dạo xuân ở bờ sông.
Tỷ tỷ thả diều, phải để ta thả trước rồi mới đưa cho nàng.
Thời tiết không có gió, tỷ tỷ và a hoàn ngồi uống trà dưới bóng râm,
Còn ta thì bụng đói meo, chạy hoa mắt chóng mặt.
chuyện chẳng cũng chỉ là một trong vô số cách tỷ tỷ dùng để hành hạ ta.
Đúng lúc ta sắp kiệt sức ngất đi,
Cuối cùng con diều cũng bay được.
ĐỌC TIẾP :