Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Sau đó ông cố ý nâng giọng, nghiêm túc tuyên bố:
“Mọi không được nghe đồn nhảm, càng không quyền xua đuổi hành khách. Nếu đồn thất thiệt khiến vị tiểu thư đây tổn hại, cô ấy thể bất cứ nào dùng pháp luật bảo vệ quyền lợi chính đáng .”
Tôi gật cảm ơn quay về ghế.
Tiếp viên tình hình như vậy thì lủi mất tăm.
Đúng tàu dừng ga, xuống đông đúc, hành khách xung quanh cũng thưa hẳn.
Diệp Thanh Thanh vu oan không thành, lại cảnh sát ép xin lỗi, tức đến nghiến răng ken két:
“ biết cô dùng thủ đoạn gì họ bênh cô…”
Tôi lạnh lùng nhìn:
“Diệp Thanh Thanh, cũng chịu trách nhiệm với nói . Bài vẫn đủ sao? cần tôi gọi cảnh sát quay lại cô nói lại lần không?”
Ánh mắt dữ tợn lóe , Diệp Thanh Thanh vẫn cứng miệng:
“Sao? Tôi nói cũng không được à? Quyền tự do ngôn luận cô không hiểu sao?
Bây giờ cô đắc ý lắm đúng không? Đợi về trường , tôi thừa cách dạy dỗ cô, xem thử cô vênh váo không!”
Tôi cau mày, định mở miệng thì giọng vui mừng vang :
“Cô Tô! Thật trùng hợp, cô cũng chuyến ạ?”
Theo phản xạ, tôi quay lại.
sinh viên nhanh chóng bước tới chỗ tôi.
“Cô Tô, không ngờ đúng là cô! tàu em đã cô .”
Tôi cố nặn ra nụ đáp .
Diệp Thanh Thanh ngẩn , chết lặng vài giây, sau đó nhếch mép lạnh:
“Cô vẫn hết hi vọng sao, giả vờ làm viên à?
, bạn , đừng cô ta lừa. Tôi khuyên cậu nên tránh xa cô ta.”
Ánh mắt cô ta lướt qua tôi đầy ẩn ý:
“ phụ nữ biết chừng mang bệnh bẩn thỉu ấy chứ!”
Sinh viên tức giận ngắt :
“Cô đang nói đấy? Sao cô nói vậy với cô Tô?!”
Diệp Thanh Thanh tưởng cậu cũng là tân sinh viên, chẳng thèm giả vờ . Cô ta ngẩng hừ lạnh:
“Cậu cũng là sinh viên mới không? Tôi là thành viên hội sinh viên, sau gặp tôi gọi tiếng ‘chị khóa trên’, biết ?”
Sinh viên ngơ ngác:
“Tân sinh viên? Tôi đã cao năm nhất !
Với lại, cô tôn trọng cô Tô chút!”
Diệp Thanh Thanh hoàn toàn không rút kinh nghiệm từ chuyện . cảnh sát rời , cô ta lại bắt vu khống, đảo mắt khinh miệt:
“ viên á? Ha, loại như cô ta cũng xứng sao? Đừng bày trò ở đây!
Cô ta đạo đức bại hoại, khắp nơi quyến rũ đàn ông, thế mà khoe là viên ư?”
Tôi bật lạnh, bước :
“Sao? Tôi không viên thì cô là chắc?”
Diệp Thanh Thanh chẳng mảy may tâm, nhạo:
“Ui chao, tôi sợ quá mất, viên cơ đấy. Nếu loại như cô mà cũng được làm viên, thì A Đại đóng cửa cho xong!”
Sinh viên nghe xong tức đỏ bừng mặt, bước định tranh cãi với Diệp Thanh Thanh.
8
Tôi đưa tay ngăn cô trò muốn tiếng:
“Đừng nóng, cô ta sẽ trả giá cho chính nói .”
Diệp Thanh Thanh vậy, tưởng tôi không tranh cãi , lại càng đắc ý:
“Cô không tự nhìn lại , trên mặc bộ đồng phục do trường phát, đây là mẫu cải tiến năm nay. Chỉ sinh viên mới nhập mới .
Những khóa trước, cả thầy lẫn trò đều không mặc loại .
Cô chỉ lừa được mấy đứa ngu ngốc thôi, chứ tân sinh viên như cô mà cũng giả vờ làm viên? Tôi nhìn phát là ngay!
Ban lấy ra hù dọa tôi, bây giờ lại lôi thêm đồng bọn đến phụ họa, cô không mệt sao? Chẳng mấy là tới trường , đến đó nói dối cô sẽ bóc trần. Tôi muốn xem cô xoay sở thế nào!”
Tôi nhàn nhạt mỉm :
“Ừ, đến đó, chúng ta cứ xem mới là kẻ nói dối.”
Tàu cao tốc nhanh chóng đến ga. Diệp Thanh Thanh xách hành lý, cố tình va mạnh vào vai tôi xuống tàu.
Tôi xoa vai, định chào đến đón .
Ánh mắt Diệp Thanh Thanh sáng rực, giọng ngọt ngào đến mức phát ngấy:
“Thầy Chu Hạo! Sao thầy lại ở đây, thầy đến đón vậy ạ?”
Chu Hạo khẽ gật :
“Tôi đến đón bạn gái tôi, cô ấy tới .”
Nói xong anh thẳng về phía tôi.