Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Chỗ dựa lớn nhất của ta, không U Nguyệt của trước, chẳng tấm biển vàng “Đệ Nhất Tửu Lâu” Hoàng thượng ban tặng hôm nay.

là chính ta – người am hiểu trăm món, không ngừng học hỏi.

“Nghe nói đất Ba Thục, người ta nấu nướng hay dùng ớt, cay tê thơm nồng, rất đặc biệt. Ngươi có muốn ta không?”

U Nguyệt cong khóe môi, mức đuôi mắt đều nhuộm ý :

đồng hành cô, ta vinh hạnh lắm.”

16

Tưởng quốc công luôn nhớ tới U Nguyệt rời khỏi nhà.

thiếu gia nuông chiều lớn trong nhung lụa, khập khiễng bước ra khỏi từ đường, về phía tự do hằng khao khát.

Tưởng quốc công cất tiếng lại:

“Những năm qua, Tưởng gia ngươi cơm ngon áo đẹp, vinh phú quý… tất , ngươi đều không cần nữa sao?”

U Nguyệt không hề quay đầu:

“Không cần nữa.”

“Chỉ vì nha đầu ?”

“Không.” U Nguyệt khàn giọng nói:

“Đây là quyết định của , không liên quan tới nàng.”

“Chỉ là nhận định rồi, đời này… không cưới ai khác ngoài nàng.”

U Nguyệt hiểu, đang lo sợ điều gì.

Nàng từng dốc hết chân tình, kết cục lại bị vứt bỏ như giày rách.

Nàng không dám để trái tim mình phơi bày trước người khác nữa.

Không trách nàng .

“Sĩ chi đắm, còn có thể nói; nữ chi đắm, không thể nói.”

(Dịch nghĩa:

“Người nam say đắm còn có thể tha thứ,

Người nữ lỡ trao tình thì khó dung thứ.”)

U Nguyệt vẫn nhớ, khi mới kinh thành, nàng từng khắp dò hỏi về một người.

Người vốn Nhị Nương, từng cứu giúp một viên ngoại sa cơ, sau đưa vào kinh làm thiếp.

Nhưng chủ mẫu họ Cao nổi tiếng ghen tuông, ỷ Nhị Nương không nương tựa, bịa ra tội trộm vàng rồi đuổi nàng ra khỏi Cao gia.

tìm thấy người quen cũ ấy trong khu ổ chuột –

biểu tỷ từng xinh đẹp rạng rỡ của thôn xóm năm nào, giờ vì miếng cháo loãng đôi mắt vì thêu may.

dốc sạch tiền bạc trên người đưa hết tỷ tỷ ấy.

Về nhà, nàng ngã bệnh nặng một trận.

Kể từ

, vốn từng thân thiết với ,

bỗng trở nên lễ độ và xa cách.

U Nguyệt biết, nàng đang sợ.

Vậy thì lần này… hãy để dâng trái tim chân thành của mình, nàng thấy.

17

Nhận từ Thiên Lâu, là vào một buổi trưa mùa thu.

Chúng ta sắm một căn nhà nhỏ ở đất Ba Thục.

Sân trước trồng dưa của ta, sân sau trồng của U Nguyệt.

Nuôi thêm bảy tám gà vịt, rộn rã tiếng gáy tiếng cục tác.

Nắng ấm dịu nhẹ buổi trưa chiếu bức từ xa,

từng chữ như ánh sắc vàng lấp lánh.

Ta vừa chậm rãi nhấm nháp kẹo quế,

vừa nghe đám nhị ở Thiên Lâu ríu rít kể chuyện.

Ngươi một câu, ta một câu, trên giấy viết kín những lời nhắn nhủ:

gia, khi nào ngài về vậy?”

gia, có về ăn cơm tất niên không? nhân mới học món ‘nồi cổ ngoạn’, lúc chúng ta có thể quây quần bên bếp, náo nhiệt ăn nhau~”

gia, bếp trưởng gần đây khen ta d.a.o pháp tiến bộ ! Đợi ngài về, nhất định thử món ‘thịt tháp bảo’ ta làm!”

“Trong lầu mới có một mèo vàng nhỏ, bắt chuột giỏi cực kỳ. Mỗi chúng ta đều nó uống sữa dê, nuôi nó tròn trịa mềm mại, sờ thích lắm. gia về chắc chắn sẽ thích nó.”

gia, gia, còn nữa—chúng ta rất nhớ ngài!”

Ta bật khẽ, rồi nghiêm túc nghĩ một hồi.

Thôi thì, mai đường vậy.

Ngồi thuyền xuôi dòng theo sông.

Ngắm chán phong cảnh Tam Hiệp, ăn no nê “tứ tiên Trường ”.

Khi kịp tham dự một bữa cơm tất niên nóng hổi.

Ở kinh thành—

ta từng nghĩ là phồn , thần bí, xa xăm khó với tới—

nay có sự nghiệp, bằng hữu và gia đình của ta.

Ta từng nghĩ, gả Thẩm Nghiễn Chu sẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời này.

Nhưng ta sai.

Trao tương lai vào tay người khác, sớm muộn thất vọng.

Hạnh phúc của ta, do chính đôi tay ta tạo nên.

Tự thân đầy đủ, không cần cầu bên ngoài.

Bên kia, U Nguyệt sau một trận tử chiến kéo dài khắc với một vịt xiêm, cuối túm nó.

“U Nguyệt.”

Ta nằm đong đưa trên ghế, phơi nắng, lười nhác người.

“Tối nay ăn gì?”

U Nguyệt xách vịt bằng một tay,

thành thục quấn tạp dề, ngoảnh đầu mỉm :

“Gà xào ớt khô, vịt khô xào giòn, măng trộn bí Phật thủ.”

“Bảo đảm nương tử hài lòng.”

“Ừm.” Ta gật gù, vẫy tay lại gần.

Bóc viên kẹo quế lấp lánh, nhét vào miệng .

, nấu ~”

Đường dài muôn trùng, cuối để về.

lòng ta an ổn, chính là quê hương.

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương