Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Lục Tịch.” Anh gọi tôi lại.
Tôi lập tức dừng bước, lưng về phía anh.
nào… định tiễn tôi về?
Tôi hai tay nắm túi, đứng lóng ngóng, chờ những lời tiếp theo của anh.
“Vừa rồi đài phát thanh phát cảnh báo có giông lốc, giờ ra ngoài rất nguy hiểm.”
Ý… ý là sao?
“Tối nay, em ngủ lại đây đi.”
Tim tôi đổ cả lọ gia vị vào mặn, ngọt, chua, cay trộn lẫn.
Anh … mời tôi ngủ lại sao?
Một loạt tình tiết “không tiện miêu tả” lập tức ùa vào tôi.
Liệu có phải… tiến triển hơi nhanh rồi không?
Không không !
Hôm nay tôi mặc đồ lót… không đồng bộ!
Tôi chậm rãi lại, óc rối tơ vò, lời nói bật ra hoàn toàn không qua xử lý của não:
“Ờm… giường của anh, có đủ rộng không?”
Anh tựa vào lưng ghế, chậm rãi quan sát tôi từ dưới.
“Cao 1m65, nặng 45 ký, giường dài 2 mét, rộng 1 mét 2, không đủ à?”
Tôi lập tức cứng họng.
Thì ra… là cho tôi ngủ một .
sự chỉ muốn kéo câu nói ban nãy lại, nghiền nát nuốt luôn.
“Vậy… vậy còn anh thì sao?”
Anh khẽ hắng , lại tiếp tục xem tài liệu:
“Tối nay tôi trực, không cần lo cho tôi.”
Rồi anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Ánh mắt liếc về chiếc hộp giữ nhiệt cạnh, điệu bình thản:
“Em chưa ăn tối, ăn chút đi.”
… yêu thương?
Tim tôi thoáng chốc rót vào một dòng ấm áp ngọt ngào.
Tôi ngoan ngoãn lại, ngồi ghế.
Chờ thêm một lúc, bụng quả cũng bắt đói cồn cào.
09
ngoài mưa bão cuồng loạn, tôi ngồi đối diện anh, từng thìa từng thìa chậm rãi ăn .
Mùi thơm nhè nhẹ của gạo quyện lẫn với mùi sát khuẩn sạch sẽ trong văn phòng anh.
Không hiểu sao lại khiến tôi cảm rất an tâm.
tai vang lên tiếng lật giấy sột soạt, tôi khẽ lên tiếng:
“ , nghe nói anh phát triển rất tốt ở ngoài, sao lại về?”
Anh dừng lại một chút, mắt không ngẩng lên, đáp:
“Tôi ra ngoài học y, vốn là để về làm việc.”
Cũng hợp lý, ra ngoài “mạ vàng” một vòng, về sẽ càng thêm giá trị.
Nghe nói lịch mổ của khoa tiêu hóa chỗ anh đã kín đến tận năm sau.
anh chuyên tâm làm việc, tôi ăn xong cũng không làm phiền nữa, lặng vào phòng nghỉ.
Ga giường trắng tinh, chăn trắng tinh, đó vương vất mùi hương nhàn nhạt lạnh mát của đàn ông.
Tôi nằm sấp giường, lòng bỗng dâng lên cảm giác lạ lạ.
Không nhịn , tôi chụp một tấm ảnh chiếc giường gửi cho .
[Tớ nằm giường của , hí hí.]
[ (0o0) Trời ơi, cậu đi vả mặt, sao lại tự đẩy vào lửa thế này?]
[Biến đi. Ngoài trời bão lớn, anh nói nguy hiểm không cho tớ về, còn nhường giường cho tớ đấy.]
kia im lặng rất lâu.
[Bé cưng, hay là… nhân cơ hội đổi luôn kịch bản? Ví dụ , ngủ với anh rồi rũ áo bỏ đi. Trời ơi, quá sướng!]
đứa này sự là bạn thân của tôi hả?
[Không cậu định để tớ anh chiếm tiện nghi, mà anh còn chẳng cần chịu trách nhiệm hả?]
[Bé ngoan à, giường tìm gương soi đi, bây giờ giữa hai , ai chiếm tiện nghi của ai, nói cũng khó mà phân rõ đấy.]
……
[Cút đi ]
Tôi một tràng lý lệch lạc của chọc cho cổ họng khô khốc.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, tôi giật , tay run lên một .
Không … anh sự định làm gì tôi sao?
Tôi lập tức ngồi bật dậy, lấy gương ra chỉnh lại tóc.
ngợi một lúc, lại thoa thêm chút son.
Vuốt nhẹ lồng n.g.ự.c đập loạn, đợi vài giây rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
“Vào đi.”
Tôi thậm chí còn có chút… mong chờ.
Cửa mở ra, đứng ngay ngưỡng cửa.
Ánh đèn trong phòng nghỉ vàng ấm, tựa phủ lên một lớp ánh sáng mờ mờ ám muội.
Tôi có phần ngượng ngùng nhìn anh:
“Có chuyện gì thì vào rồi nói.”
lạnh nhạt, không chút cảm xúc:
“Ra ngoài uống rồi ngủ.”
Nói rồi, hai tay đút túi, xoay rời đi.
“Rầm” tôi nghe rõ trái tim vừa mới ấm lên chút xíu của … rơi thẳng hầm băng.
Tôi bước ra ngoài, bàn men và đã chuẩn sẵn.
Tôi cầm lấy một viên , cho vào miệng rồi uống ngụm .
Anh bước vào phòng nghỉ, chắc là đi thay đồ.
Tôi không thèm để ý đến anh nữa.
Đến khi viên cuối cùng vừa vào miệng.
Tôi bỗng giật hoảng hốt.
Khoan đã.
Điện thoại của tôi… hình chưa tắt màn hình!
Tôi mặc kệ viên còn trong miệng, vội vàng lao tới.
Giây tiếp theo, tôi anh cúi … nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi.
Giết tôi đi còn hơn.
tôi đột nhiên xuất hiện, anh khẽ hắng .
nói rõ ràng có phần lúng túng:
“Vừa nãy chuông báo thức của em reo, anh định… giúp em tắt đi.”
Mười một giờ, là chuông báo ngủ của tôi.
Nhưng màn hình vẫn mở nguyên ở khung trò chuyện giữa tôi và .
Anh đã hết rồi.
Trời ơi, muốn khóc quá đi.
Tôi nuốt ực viên còn chưa tan trong miệng, tiến lên giật lại điện thoại.
Giấu ra sau lưng, mặt tôi nóng ran sắp bốc cháy.
Có nên nói gì đó để giải thích không?
Tôi còn xoay lời bao biện.
Thì từ vọng :
“Ngủ sớm đi, đừng suy nhiều quá.”
Đừng suy nhiều?
gì gọi là đừng suy nhiều??
Muốn khóc quá…
Có hang chuột nào gần đây không, cho tôi chui với.