Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Vậy , anh là đang đọc story của tôi rồi ngoan ngoãn làm theo.

Anh đang tái hiện lại các tình tiết trong truyện.

Trong lòng tôi tê dại cả .

Tôi cứng người lại, run run :

, có anh , không? vì tôi viết anh truyện, lại để bao nhiêu người quen đọc thấy.”

đến mức hành động kỳ lạ luôn rồi.”

Động tác của anh khựng lại, khàn khàn :

“Chẳng … đó là điều em muốn sao?”

Tôi đúng là từng mong anh trở lại làm cậu bé ngoan ngoãn như kia.

Nhưng anh… đã không là người đó nữa rồi.

Tôi quay người lại:

“Nếu anh thì cứ mắng tôi đi, đánh tôi một trận được, tôi chịu. Chuyện là tôi sai, tôi lòng xin lỗi anh và Chu Vũ Linh.”

Anh nhìn tôi nghiêm túc, trả lời:

“Tôi không .”

“Vậy thì… tại sao anh lại đối xử với tôi thế ? Anh không sợ tôi đi méc với Chu Vũ Linh à?”

Rõ ràng đó anh hứa hẹn tình cảm đậm sâu với người ta mà.

“Méc?”

“Anh chẳng đã nói với cô ấy rằng người sẽ không bao rời xa nữa sao? người không đã yêu lại từ đầu rồi sao?”

Anh khựng lại vài giây, đưa tay nhẹ nhàng xoa trán.

định nói đó, thì… điện thoại anh vang .

Anh bắt máy.

Một lúc sau, anh cúp máy, cầm áo khoác chuẩn bị đi ngoài:

“Tôi có một cuộc họp quan trọng. Nhớ ngày mai đến bệnh viện tái khám. Có … để sau rồi nói tiếp.”

Nói xong, anh lại vội vã rời đi.

Ừ, lại họp. Tôi hiểu mà.

18

tiễn xong một vị “tổ tông”, sau Chu Vũ Linh lại xuất hiện cửa nhà tôi.

Sao không rủ nhau đến một lượt luôn cho xong?

Tôi mở cửa, nở nụ cười thân thiện hết mức:

“Cậu đến rồi à.”

cô ta đen như than, ánh mắt tóe lửa, tức đến phát điên, giơ nắm đ.ấ.m , nhìn qua cứ như cục đá chuẩn bị phang tôi.

Tôi không tránh, chỉ co rụt cổ lại, nhắm mắt chờ cơn bão sắp ập đến.

Một lúc lâu sau… lại chẳng có xảy .

Tôi đang ngạc nhiên thì cô ta hung hăng đẩy mạnh vai tôi, rồi xông thẳng nhà.

Tôi thở phào, như sống sót sau kiếp nạn, lặng lẽ đóng cửa lại.

Tôi lịch pha cho cô ta một ly cà phê, kính cẩn mang đến .

Lễ phép :

“Dạo … cậu không bận hả?”

Chu Vũ Linh lạnh như băng:

“Nhờ phúc của cậu, tôi…”

“Xin lỗi.” Tôi vội vàng nói.

“Tôi sai rồi. Tôi đã nói với rồi, tôi đã gửi đơn xin hủy đồng với nền tảng. Đã gây ảnh hưởng không tốt cho người, tôi xin lỗi.”

Sắc Chu Vũ Linh đột nhiên trở cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi thốt mấy chữ:

“Không được hủy đồng!”

Tôi sững sờ.

Thì , thời gian cô ta đi thử vai một bộ phim do chính nhà đầu tư truyện của tôi sản xuất.

Đạo diễn vì chú ý đến tên trong tiểu thuyết mà liên hệ về lý lịch của cô ta.

Hiện đang cân nhắc cho cô ta làm nữ phụ.

Cô ta lăn lộn sáu năm trong giới giải trí.

được đóng vai nữ bốn nữ năm đã là mơ ước.

tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần .

Dù sao thì… vai chính mình do mình diễn, thích hơn?

Kết quả vượt quá tưởng tượng của tôi.

“Vậy , cậu không đến để tội, mà là… đến cảm ơn tôi?” Tôi thử thăm dò.

Chu Vũ Linh nhíu mày, đầy áp lực:

“Lục Tịch, tôi tới là để nói với cậu, nếu cậu chút lương tâm… Thì hãy viết cho nữ phụ một cái kết tốt đẹp hơn, nghe rõ chưa?”

Tôi ngượng ngùng, chẳng biết trả lời sao cho .

nữa, không được hủy đồng! Nếu không… đừng trách tôi!”

Ờ…

Quả là cú plot twist ngoạn mục.

Tôi hơi cảm thán, ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn cô ta.

“Chu Vũ Linh.”

?”

, tớ khá là ghen tỵ với cậu đấy. đứa mình so tới so lui, cuối cùng người thắng vẫn là cậu.”

cậu có tình yêu, nghiệp, tớ xin chúc mừng nhé!” Tôi nói, có chút chua chát.

“Tớ thì có tình yêu chứ?”

“Không cậu với … ‘chừng ấy năm trôi qua, người em yêu nhất vẫn là anh’ sao?”

Tôi cố tình nhại lại điệu đó của cô ta.

Chu Vũ Linh khựng lại một chút, như nhận điều đó:

“Lục Tịch, vậy … là vì đó anh ấy giúp tớ tập thoại, cậu mới làm rơi cả đống trái cây khắp hành lang?”

Tập thoại?

Thì đó… người chỉ đang tập thoại?

đó đoàn phim muốn thử thoại gốc của tớ, tớ đã dày năn nỉ mãi, mới chịu phối để tớ thu âm một đoạn.”

Chu Vũ Linh cười cười:

“Cậu viết bọn tớ truyện, chỉ vì chuyện nhỏ đó thôi à?”

Tôi khẽ ho một tiếng, nhỏ như muỗi:

… không hẳn là chỉ vì chuyện đó.”

Chu Vũ Linh hừ khẽ, ánh mắt chợt tối lại:

“Tớ đúng là có thích , ban đầu định theo đuổi anh ấy. Nhưng tớ nghĩ thông rồi, tớ đặt nghiệp hàng đầu. Yêu sớm quá không có lợi cho việc phát triển nghề nghiệp.”

“Lục Tịch, lần tớ sẽ không tranh với cậu nữa, cậu cố gắng nhé.”

Chậc chậc… đúng là giác ngộ lớn đấy.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy con nhỏ … hình như không đến nỗi đáng ghét như tôi tưởng.

19

Trưa đó ăn xong, tôi đột nhiên bị đau bụng dữ dội.

Quả nhiên không thể chủ quan, tôi ngoan ngoãn đến bệnh viện tái khám.

có việc đã phòng khám, tôi lấy kết quả xong, một mình ngồi chờ trong văn phòng của anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương