Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

05

Hai phút sau khi tin nhắn gửi đi, Trương Tuấn dữ đấm mạnh vào cửa kính, tạo ra một vết nứt to bằng nắm tay.

Bàn tay anh ta cũng bị mảnh kính cứa chảy máu.

“Trần , em nhất định phải dồn anh đến đường cùng sao?”

Phải, từ năm hai mươi hai tuổi đến hai mươi bảy tuổi, tôi đã dốc dạ yêu anh ta.

Tôi mang thai mười tháng, chịu đủ hai lần đau đớn – từ sinh thường chuyển sang sinh mổ, suýt nữa mất mạng sinh con cho anh ta.

Vậy mà anh ta lại phản bội tôi như thế này, không thể tha thứ .

Nếu tôi nuốt trôi nỗi nhục này, Trần của năm hai mươi hai tuổi sẽ không tha thứ cho tôi.

Và Trương Tuấn của năm hai mươi hai tuổi – người từng một một dạ yêu tôi – cũng sẽ không cho phép tôi tha thứ cho anh ta của hiện tại.

Bởi vì khi đó, Trương Tuấn đã từng vì một câu nói vu vơ của tôi rằng thích bánh ở quán Lão Đài Môn, mà ngày nào cũng dậy sớm một tiếng xếp hàng mua cho tôi.

Bởi vì khi tôi nói thích ăn bưởi nhưng lại ghét bóc vỏ, từ đó, anh ta chỉ mua cho tôi những múi bưởi đã bóc sẵn.

Bởi vì khi tôi bảo thích thành phố mưa mù này, anh ta không chỉ ở lại đây mà còn đưa bố mẹ mình chuyển đến.

Một Trương Tuấn từng nâng niu trái tim mình yêu tôi nồng nhiệt, sẽ không giờ chấp nhận bản thân trở thành một kẻ dối trá, ngoại tình, lừa gạt tôi như hiện tại.

Tiếng ồn trong đánh động đến nhân viên chăm sóc.

Họ khéo léo an ủi:

bé à, có chuyện gì cũng không quan trọng bằng tâm trạng của mẹ bé trong thời gian ở cữ . Anh không sao? Phụ nữ sau sinh nếu tâm trạng không tốt, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!”

đó, bé. Anh bình tĩnh lại đi. Tôi nhớ mẹ bé còn sinh khó nữa, chỉ riêng chuyện đó thôi, anh cũng nhường nhịn một chút chứ?”

Trương Tuấn trừng nhìn tôi, ánh hận không thể xé xác tôi ra.

Cuối cùng, anh ta dữ đá mạnh vào nôi của con, lại một câu:

“Trần , em giỏi lắm!”

Rồi không quay đầu lại mà rời khỏi trung tâm.

Cú đá làm chiếc nôi đập vào tường, con tôi ngủ say bỗng khóc ré lên.

Nhân viên chăm sóc vội vàng bế con đi pha sữa, còn hai người khác ở lại trấn an tôi.

“Mẹ bé, chắc hẳn chị đã chịu nhiều ấm ức lắm không?”

“Mẹ bé, thay vì dằn vặt bản thân, chi bằng phát điên lên mà hành hạ kẻ khác. Bây giờ, chị và con là quan trọng nhất!”

Hai cô gái trẻ nói chuyện rất ngọt, như thoa mật vào tôi.

Tôi ngước đỏ hoe nhìn họ, hỏi một câu:

“Khách sạn tầng bốn là của chủ trung tâm chăm sóc này mở sao?”

Hai cô gái liếc nhìn nhau, hơi chần chừ:

“Chắc là không

Hình như là sau khi trung tâm thuê tầng dưới, khách sạn nhận thầu mở ra.”

Tôi phất tay:

“Không sao, mọi người đi nghỉ đi. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ bấm chuông gọi.”

Trước khi họ rời đi, tôi dặn thêm:

“À, tiện thể nhắn với quầy lễ tân một câu: Trong thời gian tôi ở cữ, không cho phép bất kỳ ai vào thăm tôi, kể chồng tôi cũng không .”

Cửa khép lại, xung quanh tôi trở tĩnh lặng.

Vết nứt cửa kính do Trương Tuấn đấm vào, phản chiếu hình một người đàn bà ngu xuẩn và đáng thương nhất thế gian – chính là tôi.

Nhưng ít nhất, quả bom tôi ném ra cũng đã tạo ra sóng gió.

Trong nhóm bạn bè, những người thân thiết với tôi thắn chỉ trích Trương Tuấn và Lý Nhan Ngữ là đôi cẩu nam nữ.

Trong nhóm làm việc, đồng nghiệp công khai bày tỏ thái độ bất mãn với trung tâm chăm sóc sau sinh.

Nhưng rõ ràng, họ có thực sự trách trung tâm?

Họ chỉ nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

Và điều tôi mong đợi nhất cũng đã đến – sếp của Trương Tuấn tuyên bố sẽ xem xét nghiêm túc vụ việc này.

Hai tháng tiếp theo, tôi tay chặn toàn bộ họ hàng bên phía Trương Tuấn.

Anh ta cố gắng cầu xin qua ứng dụng nghe nhạc, nền tảng video ngắn, tôi cứ thấy tin nhắn nào là chặn luôn tin nhắn đó.

Mỗi ngày tôi nằm giãn nghe sách nói, cùng các mẹ bỉm trong trung tâm chăm sóc tập yoga, tham gia các liệu trình phục hồi sau sinh.

Khi con tôi tròn hai tháng, tôi thuê xe, đưa con về nhà mẹ đẻ, bé lại cùng bảo mẫu chuyên nghiệp mà tôi đã thuê từ trước.

Bố mẹ tôi sau khi chuyện, tức đến mức muốn lập tức cùng tôi tới tìm Trương Tuấn tính sổ.

Nhưng tôi không muốn bố mẹ ở cái tuổi này mà còn phải lao tâm vì tôi.

nữa…

Đối phó với bọn họ, một mình tôi là quá đủ.

06

Khi tôi trở về nhà, Trương Tuấn và bố mẹ anh ta ăn cơm.

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ chồng liền chộp lấy bát bàn, ném về phía tôi:

“Đồ phá hoại gia đình! Mày còn mặt mũi mà quay về sao? Sao không chết quách ngoài kia đi? Mày đã làm mất mặt mũi của nhà họ Trương rồi!”

Tôi né sang một bên, chiếc bát va vào cửa rồi rơi xuống đất vỡ vụn, vang lên âm thanh chói tai.

Nhìn mẹ chồng tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, tôi bật cười:

“Mẹ à, mẹ kích động cái gì chứ? Mặt mũi nhà họ Trương liên quan gì đến mẹ ? Mẹ có mang họ Trương mà.”

Bà ta nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt tôi, vừa khóc lóc vừa gào thét:

“Mày đánh chết đi! Mày đánh chết con mụ già này đi! sống còn có ý nghĩa gì nữa?!

đời kiêu ngạo, cuối cùng lại bị họ hàng cười nhạo, sống từng này tuổi rồi mà chưa giờ bị sỉ nhục như thế này, tất đều do con đàn bà đê tiện như mày!”

Bố chồng tôi mặt đen kịt, lạnh lùng trừng nhìn tôi:

“Trần , nhà họ Trương đối xử với cô không tệ không?

Cô sinh con, tôi không nói một lời, lập tức đặt trước trung tâm chăm sóc sau sinh cho cô.

Sợ cô ở cữ không vui, tôi còn phải ép mẹ nó đừng đến làm phiền cô.

tôi già rồi, sao có thể không muốn gặp cháu mình chứ? Nhưng vì tâm trạng của cô, tôi cố gắng nhịn!

tôi đã làm đến mức này rồi, vậy mà cô vẫn không thể giải quyết ổn thỏa chuyện giữa mình và Trương Tuấn sao?”

Tôi cười lạnh một tiếng.

là có học vấn nói chuyện rất hay ho, chỉ câu mà đã biến chuyện Trương Tuấn ngoại tình, mở với tình cũ tầng bốn của trung tâm chăm sóc sau sinh thành lỗi của tôi.

Trương Tuấn ngồi bên diễn vai nạn nhân, đau khổ vò tóc:

“Bố đừng nói nữa… Con hiểu mà… Con là do tâm trạng bất ổn sau sinh dẫn đến tình trạng này.

Cô ấy đã suýt mất mạng vì khó sinh sinh con cho con, con dung nhiều .”

dung cái chân anh!

Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ giả nhân giả nghĩa nữa, lạnh lùng rút ra một bản thỏa thuận ly hôn:

“Ký đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.”

Sắc mặt người lập tức thay đổi.

Mẹ chồng không thể tin nổi:

“Mày muốn ly hôn?”

“Con bé chưa đầy trăm ngày, mày đã muốn nó trở thành con của một gia đình đơn thân? Sao mày có thể ích kỷ đến vậy? Mày không còn là một người đơn độc nữa, mày phải nghĩ cho…”

Tôi trực tiếp cắt ngang:

“Tôi không phải một người đơn độc, chẳng lẽ tôi là một món đồ? Hay là một con ma? Tôi đã bị bán vào nhà này sao?”

Mẹ chồng ấp úng nửa ngày, không phải nói gì, chỉ có thể tức gào lên:

“Cái thứ đàn bà miệng lưỡi sắc bén, không chịu nhường nhịn một chút!”

Trương Tuấn nhìn tôi bằng ánh khó chịu, rồi khinh miệt quay mặt đi chỗ khác.

Chỉ một ánh nhìn đó thôi, cũng đủ sự kiềm chế của tôi vỡ nát hoàn toàn.

Tại sao có những kẻ làm sai mà vẫn có thể trưng ra vẻ mặt đắc ý, thờ ơ đứng nhìn mình phát điên, thậm chí còn tỏ ra không muốn dây dưa với mình?

Tôi nhanh chóng bước đến bàn ăn, nhìn chằm chằm vẻ mặt khinh thường của Trương Tuấn, sau đó dùng sức lật tung cái bàn.

Canh nóng theo mặt bàn đổ ụp xuống, chảy dọc từ đầu xuống người Trương Tuấn.

Nhìn anh ta chật vật né tránh, tôi cảm thấy dễ chịu một chút.

Một mình tôi phát điên có gì vui? Phải kẻ gây ra mọi chuyện đau đớn tôi, tôi thấy hả dạ.

Mẹ chồng dữ lao tới định tát tôi:

“Đồ đàn bà đê tiện! Không chịu yên phận, nhà họ Trương mất mặt, còn hại Trương Tuấn mất việc!

Mày có bầu lâu như vậy, con không chịu nổi, ngủ với người phụ nữ khác sao nào?

Ít nhất Lý Nhan Ngữ sạch sẽ, trong sáng mày nhiều!”

Bà ta vừa gào lên, vừa so sánh tôi với Lý Nhan Ngữ, nói như thể việc Trương Tuấn ngoại tình là điều chính đáng.

“Lúc mày ở trung tâm chăm sóc sau sinh, nuôi như bà hoàng, không phải chịu một chút ấm ức nào!

Ngày trước sinh Trương Tuấn, ngày thứ hai đã phải tự giặt tã, còn bị bà nội nó lấy chỗ trứng gà mẹ mua cho.

thấy mày là sướng quá hóa rồ!”

Tôi nhìn thật kỹ khuôn mặt của bà ta, chợt cảm thấy bi ai.

Bà ta không phải ngụy biện, mà thực sự tin vào những điều đó.

Bà ta nghĩ rằng việc tôi ở trung tâm chăm sóc sau sinh là ân huệ của họ, nhưng đó là tiền tôi tự bỏ ra.

Bà ta nghĩ rằng việc Trương Tuấn tìm Lý Nhan Ngữ – một cô gái “sạch sẽ” – ngoại tình mà không mang bệnh về nhà là một lựa chọn sáng suốt.

Suy nghĩ của bà ta thật đáng sợ.

07

Bố chồng tôi, với đôi phượng sắc bén ẩn sau cặp kính, ánh lên một tia nhìn đáng sợ.

Ông ta thở dài, tát vào mặt mẹ chồng tôi.

bị trầm cảm sau sinh, tinh thần không ổn định, bà cũng tính toán với nó sao?”

Trong tôi chuông báo động vang lên dữ dội.

Không !

Bố chồng là người sĩ diện cực kỳ, tôi đã giẫm nát thể diện của ông ta, sao ông ta lại nói đỡ cho tôi?

Trương Tuấn lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó đỡ mẹ chồng về :

“Mẹ, con vợ con rất đáng , nhưng mẹ không thể chấp nhặt với người bệnh .”

Cánh cửa bị khóa trái lại, bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng mẹ chồng gào lên chửi bới, nhưng so với bà ta, sự điềm tĩnh của hai cha con Trương Tuấn thực sự tôi sởn gai ốc.

Trương Tuấn thở dài, nắm lấy tay tôi:

“Vợ ơi, xin lỗi em, mẹ không em bị bệnh, em chịu ấm ức.

Anh đã gọi 120 rồi, ta đến bệnh viện nhé, có bệnh phải chữa, kéo dài lâu không tốt .”

Lông mày tôi càng nhíu chặt .

Tôi rất rõ mình không có bệnh. Tôi hoàn toàn bình thường.

Nếu có bệnh, kẻ bệnh là cha con Trương Tuấn.

Nhưng trong căn nhà này, ngoài người họ không có ai khác, bọn họ diễn trò gì đây?

Có gì đó không .

Tôi quan sát từng ngóc ngách trong , ánh dừng lại người Trương Tuấn.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, ngón út tay trái của anh ta bất giác cong lại thành một động tác nhỏ – đây là biểu hiện khi anh ta căng .

Anh ta căng cái gì?

Căn này còn che giấu bí mật gì?

Trương Tuấn càng căng càng nói nhiều, anh ta dịch chuyển người, giọng điệu đầy ôn nhu:

“Vợ à, em còn nhớ quãng thời gian tươi đẹp của ta hồi đại học không?

ta gặp nhau thật kịch tính, rồi cùng nhau trải qua nhiêu sóng gió.

Đều tại anh không tốt, trong thời gian em ở cữ lại còn phải tăng ca, em mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Nhưng không sao , anh sẽ mãi bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi giông bão, như anh vẫn luôn làm trước đây.”

Tôi im lặng.

Anh ta vẫn nói không ngừng, còn bố chồng giả vờ đau :

“Haiz, làm bậc trưởng bối, nhìn các con chịu khổ, ta cũng đau như dao cắt.”

Phía sau Trương Tuấn, đầu con gấu bông lớn trong góc , tôi nhìn thấy một thứ rất quen thuộc – một chiếc giá đỡ điện thoại, và đó chính là điện thoại của Trương Tuấn.

Anh ta phát trực tiếp!

Bảo sao thái độ của hai cha con bỗng dưng thay đổi, bảo sao họ cứ cố gắng gán cho tôi cái mác tâm thần!

Tôi cười lạnh.

Muốn diễn kịch?

thôi!

Các người đã không sợ chuyện xấu truyền ra ngoài, vậy tôi cũng chẳng cần nể nang nữa!

Tùy chỉnh
Danh sách chương