Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Một đám người ùa vào phòng của cô ta.

Chẳng bao lâu sau, có người tìm thấy chiếc “khóa trường mệnh bị mất” ngay dưới bệ cửa sổ.

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối.

Chân tướng rõ ràng.

Giang Oản Oản đã cố tình vu oan cho tôi — bằng chứng rành rành!

Không biết có phải vì tôi đã “thoát vai” khỏi cốt truyện, mà cuối cùng mọi người cũng chịu tỉnh táo lại.

Những người vừa nãy còn công kích tôi, giờ quay sang mắng chửi Giang Oản Oản.

“Giang Oản Oản, tại sao cô lại làm vậy?!”

“Chúng tôi đã trách lầm Tư Ngữ rồi!”

“Vì suất về thành phố mà cô vu oan cho người khác, cô độc ác quá!”

Lời chỉ trích như thủy triều cuốn tới, dồn hết về phía Giang Oản Oản.

Cô ta khóc còn to hơn, nhưng không ai còn thương cảm nữa.

Tề Tuấn Khải đau lòng đến chết đi được.

Hắn ta đứng chắn trước mặt cô ta như một “anh hùng” hét lớn: “Im hết đi! Tất cả là do tôi! Ý tưởng này là của tôi, không liên quan đến Oản Oản!”

Nhưng những thanh niên trí thức đã tỉnh táo thì không dễ bị lừa nữa.

Không chỉ họ không tin…

Ngay cả dòng phụ đề trước mắt tôi cũng không tin:

【Trời ơi, hình tượng nữ chính sụp đổ hoàn toàn! Mưu mô độc ác, tam quan méo mó, không xứng làm nữ chính!】

【Thật sự thấy thương nữ phụ.】

【Mọi người mắng nữ chính đủ rồi, không ai có bàn phím mắng luôn thằng nam phụ à? Cặp cặn bã này khóa lại giùm đi.】

13

Thấy những dòng chữ đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.

May mà phần lớn người đọc vẫn còn tam quan bình thường.

Cũng nhờ mấy dòng phụ đề này mà tôi mới tránh được kiếp nạn.

Dù tối qua tôi không nghe rõ Tề Tuấn Khải và Giang Oản Oản định làm gì tôi,

nhưng sáng nay, vừa mở mắt ra đã thấy những dòng phụ đề kiểu:

【Nữ chính nói với nam phụ rằng khóa trường mệnh có “tác dụng lớn” nghĩa là sao?】

【Không phải định gài nữ phụ ăn trộm để cô ta mất suất về thành phố đấy chứ?】

【Không thể nào, nữ chính vốn là cô tiên nhỏ lương thiện cơ mà, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy?】

Thì ra, bọn họ thực sự định vu oan giá họa cho tôi.

Thế là, trước khi ra khỏi nhà, tôi cố ý tìm hai đứa cháu của ông Vương là Vương Đại Hổ và Vương Tiểu Hổ, đưa bánh kẹo dụ chúng nó âm thầm theo dõi Giang Oản Oản.

Tôi dặn nếu cô ta lén bỏ khóa vào phòng tôi, thì chúng phải lẻn vào phòng cô ta rồi ném nó trở lại.

Quả nhiên, đúng như tôi đoán.

Giang Oản Oản nhân lúc tôi không có ở nhà, đã lén nhét khóa trường mệnh dưới gối tôi.

Nhưng khi cô ta cùng tôi đi đưa thuốc cho Tề Tuấn Khải, Đại Hổ và Tiểu Hổ đã lẻn vào phòng cô ta, ném cái khóa trở lại qua cửa sổ.

Nhờ vậy mà tôi mới có thể lật ngược tình thế!

Nếu không, để bọn họ gài thành công, thì tôi sẽ mãi mãi bị mang danh trộm cắp, bị người đời khinh bỉ cả đời.

14

Tề Tuấn Khải đứng chắn trước mặt Giang Oản Oản, gương mặt đầy ăn năn nhìn tôi:

“Tư Ngữ, xin lỗi… tất cả đều là lỗi của anh.”

Hốc mắt hắn đỏ lên, giọng nghẹn lại: “Anh chỉ là quá lo cho sức khỏe của Oản Oản, muốn cô ấy sớm về thành phố chữa bệnh nên mới nảy sinh lòng tham với suất của em…”

Hắn đưa tay định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lùi lại, tránh đi.

“Vậy nên anh chọn cách gài bẫy, hãm hại tôi à?”

Tôi lạnh lùng hỏi, giọng không hề lay động.

“Tôi… tôi nhất thời hồ đồ thôi!” — Tề Tuấn Khải vò đầu bứt tai, đầy hối hận.

“Oản Oản từ nhỏ đã ốm yếu, tôi không thể đứng nhìn cô ấy chịu khổ được…”

Tôi bật cười lạnh.

“Đúng là một người anh họ ‘thâm tình nghĩa nặng’.”

Đúng lúc đó, Giang Oản Oản thò đầu ra từ sau lưng hắn, đôi mắt ngấn lệ.

“Chị Tư Ngữ, em xin lỗi… Anh Tuấn Khải làm vậy cũng chỉ vì em thôi, chị tha thứ cho anh được không?”

Tôi cắt ngang màn khóc lóc giả tạo của cô ta:

“Không thể tha thứ. Tôi sẽ báo công an.”

Thế nhưng, người đầu tiên đứng ra phản đối lại chính là bí thư thôn.

“Tư Ngữ à, chú biết cháu chịu ấm ức, nhưng mà…”

Ông vừa nói vừa xoa đôi bàn tay nhăn nheo, nhỏ giọng: “Huyện sắp cử người đến xét chọn thôn tiên tiến, chú không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của làng lúc này…”

Tôi im lặng một lúc.

Tôi hiểu tình thế của ông.

Vì đại cục.

“Cháu hiểu.”

Tôi hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng.

“Tôi sẽ không báo.”

“Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt đầy quyết tâm:

“Tôi muốn dọn ra khỏi khu thanh niên trí thức.”

Bí thư thôn không do dự, gật đầu ngay:

“Không vấn đề gì. Cháu tạm thời đến ở trong khu của ủy ban thôn đi, ở đó cho đến lúc cháu được về thành phố.”

Thế là, sau khi chuyển đến sân sau của trụ sở ủy ban thôn, cuộc sống của tôi bắt đầu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Ngược lại, cuộc sống của Tề Tuấn Khải và Giang Oản Oản thì chẳng còn dễ chịu như trước.

Không còn tôi nấu ăn, giặt giũ, làm đồng, mọi thứ đều phải tự thân hai người lo.

Tề Tuấn Khải làm đến mức đau lưng mỏi gối, tay phồng rộp vì cầm cuốc.

Còn Giang Oản Oản thì cứ gọi là ngất lên ngất xuống như cơm bữa.

Thầy thuốc trong thôn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, cuối cùng kết luận: “Cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng có bệnh gì hết.”

Giang Oản Oản từ đó cũng hết đường giả bệnh.

Thế nhưng cô ta vẫn khát khao được quay về thành phố.

Tùy chỉnh
Danh sách chương