Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[Streamer ơi cứu mạng với!!!!!]
[M* nó.]
Tôi sợ đến mức vứt luôn điện thoại, kéo Triệu Sanh chạy.
Chạy chưa được bao xa thì… tôi nhìn thấy Trần Cẩn Ngôn.
Anh ta lại quay về dáng vẻ “người vô hại”, đứng cách chúng tôi khoảng mười mét, cười tươi rói nhìn chúng tôi.
18
Rắc rối to rồi.
Tôi nghiến răng, móc vài lá bùa trong túi nhét vào tay Triệu Sanh.
[Tránh sang một bên. Lát nữa nếu bị cuốn vào, không có chỗ mà khóc đâu.]
Tôi kết ấn bằng cả hai tay, hét lớn:
[Hồ tiên, Liễu tiên, nghe ta hiệu lệnh!]
Ngay lập tức, sau lưng tôi hiện ra hình bóng mờ nhạt của một con cáo và một con rắn.
[“Xuất mã tiên” à? Bảo sao dám cướp người của ta.] – Trần Cẩn Ngôn nhíu mày, liếc nhìn lên trời một cái, sau đó ánh mắt quay lại tôi.
Tôi hoa mắt một cái, khi lấy lại được tiêu cự thì hắn đã đứng cách tôi chỉ ba mét.
Tôi hoảng loạn né sang bên, điều khiển linh ảnh sau lưng lao vào quấn lấy hắn.
Tôi kết ấn lần nữa, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
[Lôi công phù trợ!]
Trong khoảnh khắc tiếp theo, vài tia sét to bằng bắp tay giáng thẳng xuống đầu Trần Cẩn Ngôn.
Một màn bụi mù mịt bốc lên.
Tôi bịt mũi ho khan một lúc, định chạy tới xem hắn có còn sống hay không.
Ngay lúc ấy, tiếng hét thất thanh của Triệu Sanh vang lên từ phía bên kia.
Một đám khí đen đang quấn chặt lấy người cô. Mấy lá bùa tôi đưa đã rơi vãi khắp nơi. Chỉ còn cây trâm cài tóc trên đầu cô vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Một dải khói đen đang siết chặt cổ cô. Mặt cô đỏ bừng vì thiếu oxy, không thốt được lời nào.
Tôi kinh hãi, vội ra lệnh cho Liễu tiên lao về phía đó — nhưng có một bóng người còn nhanh hơn tôi.
Là Trần Cẩn Ngôn — người vừa bị sét đánh.
19
Trần Cẩn Ngôn xông thẳng về phía Triệu Sanh.
Cơ thể hắn giờ đã trở nên bán trong suốt, dường như đám khói đen cũng phát hiện ra con mồi béo bở hơn nên lập tức buông cô ra, chuyển hướng về phía hắn.
Hai luồng bóng tối quấn lấy nhau, rồi dần dần trôi về phía xa.
Tôi lập tức chạy tới đỡ Triệu Sanh dậy, giúp cô hô hấp.
Chẳng mấy chốc, Trần Cẩn Ngôn quay trở lại. Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng đã ngưng tụ lại thành hình người.
Chỉ là quần áo thì tả tơi, vết máu loang lổ khắp người, rõ ràng vừa trải qua một trận tử chiến.
Tôi ôm chặt Triệu Sanh, cảnh giác nhìn hắn. Hồ tiên và Liễu tiên cũng lập tức chắn phía trước tôi, thủ thế phòng ngự.
[Không cần căng thẳng vậy đâu.] – Hắn thều thào, sắc mặt vẫn trắng bệch. – [Chuyện đã kết thúc rồi. Tôi sẽ không làm hại Sanh Sanh.]
[Tối nay tôi không cho cô ấy ra ngoài… chính là để ngăn cái thứ kia lại.]
Ánh mắt Triệu Sanh đờ đẫn, chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ ngồi đó lặng thinh, không nói một lời nào.
Tôi vẫn chưa hề hạ cảnh giác.
[Nhưng anh… vốn dĩ cũng không phải con người.]
[Đúng vậy, tôi không phải người. Nhưng cũng chẳng hẳn là quỷ.] – Anh ta thản nhiên thừa nhận. – [Tôi lẽ ra đã phải chết từ mười lăm năm trước, khi mới tám tuổi. Nhưng gia đình không chấp nhận được sự thật đó, nên đã tìm một đạo sĩ cố gắng hồi sinh tôi.]
Trần Cẩn Ngôn kể lại như đang nói chuyện của người khác, giọng điệu nhàn nhạt, như thể mọi thứ đã chẳng còn quan trọng.
[Nhưng nghi lễ thất bại. Tôi trở thành một thứ không phải người mà cũng chẳng phải quỷ. Hơn nữa…] – Anh ta cúi đầu nhìn cổ tay mình, nơi vết hoại tử đỏ rực nổi bật – [Tôi biết nếu ăn thịt Sanh Sanh thì tôi có thể hoàn toàn sống lại, nhưng… tôi không nỡ.]
Cuối cùng, anh ta liếc nhìn Triệu Sanh một cái, khẽ mỉm cười.
[Bây giờ trong đây, kẻ nguy hiểm duy nhất là tôi. Giết tôi đi. Tôi sẽ không phản kháng.]
[Được.] – Tôi đáp lại dứt khoát, giơ tay kết ấn chuẩn bị ra tay.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi vừa định đánh xuống, cổ tay bị giữ chặt.
20
Triệu Sanh siết chặt lấy cổ tay tôi. Giọng cô rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng:
[Thật sự… phải tiêu diệt anh ấy sao?]
Tôi nhìn Trần Cẩn Ngôn, rồi lại nhìn sang Triệu Sanh.
Sau đó vung tay, tan giải pháp ấn trong tay.
[Chưa chắc.] – Tôi đổi ý. – [Thật ra đây là cơ hội tốt. Tôi vẫn thiếu một “quỷ sai” có thể điều khiển. Nếu anh ta chịu lập khế ước với tôi thì chắc chắn sẽ không chết.]
Nói thật, tôi luôn ngưỡng mộ mấy sư huynh sư tỷ có hai linh quỷ đi theo như Thanh Phong và Yên Linh. Bây giờ có cơ hội thu phục một linh quỷ cấp cao, lại còn là kiểu bị sét đánh cũng không chết, ngu mới không nhận.
[Tôi đồng ý.] – Trần Cẩn Ngôn trả lời ngay lập tức.
Tôi lại kết một ấn chú, đánh thẳng vào giữa trán anh ta.
[Hợp tác vui vẻ.]
…
Sau chuyện đó, hai người họ không ngớt lời cảm ơn tôi, còn chuyển một khoản kha khá vào tài khoản của tôi xem như tiền thù lao.
Livestream của tôi ngày càng hot. Fan lâu năm thì vẫn hay nhắc lại chuyện cũ như giai thoại.
Fan mới thì lại khăng khăng cho rằng đó là màn dàn dựng để tạo scandal.
[Không thể nào, tôi lớn lên dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, sao có thể tin vào mấy chuyện thần quỷ được cơ chứ.]
[Đúng đó, vì nổi tiếng mà phải làm tới mức này cũng thật sự đáng thương.]
[Còn kéo cả tiểu thư Triệu Sanh vào diễn cùng, thiệt tôi khóc luôn.]
Những lời đó tôi đều lười để ý.
Hôm nay, tôi vẫn như thường lệ livestream xem bói.
Một người đàn ông ăn mặc như dân thám hiểm xuất hiện trước màn hình, nở nụ cười đặc trưng.
Là một blogger nổi tiếng chuyên livestream thám hiểm “nhà ma”.
[Đây là bát tự của tôi, cô xem giúp tôi vận sự nghiệp dạo gần đây được không?]
Livestream lại một lần nữa bùng nổ.