Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Nhưng tôi chỉ bật cười, “Tôi cho anh cơ hội, để làm người thứ ba chen vào giữa anh và Trì Tâm Nhi sao?”

“Nếu em để ý chuyện đó, tôi sẽ xử lý…”

“Tôi không để ý.”

“Hạ Hạ!”

“Tránh xa tôi ra đi, Tống Quân Hân. Nhìn thấy anh chỉ khiến tôi thấy ghê tởm!”

Tôi đứng dậy khỏi sofa, vừa bước một bước thì bị anh ta nắm lấy cổ tay kéo lại.

16

“Hạ Hạ, em có thể nghe tôi nói vài câu được không? Trước đây em không như thế!”

“Trước đây? Anh còn nhớ tôi trước đây là thế nào không, Tống Quân Hân? Trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là người giúp việc miễn phí, là một kẻ mặt dày đeo bám anh, đúng không?”

“Sao em lại nghĩ vậy? Nếu thật sự tôi nghĩ em như thế, thì tôi đã chẳng cầu hôn em, chẳng muốn cưới em.”

“Cầu hôn sao? Để rồi nhìn tôi như một con ngốc đi rêu rao khắp nơi là anh cầu hôn tôi, trong khi anh chỉnh sửa status trên WeChat suốt hai tiếng đồng hồ, rồi quay sang đăng ảnh đăng ký kết hôn với Trì Tâm Nhi kèm lời thề non hẹn biển?”

“Chuyện đó là…”

“Là gì? Là anh để tôi sống trong căn nhà đứng tên anh và Trì Tâm Nhi, rồi chính miệng anh nói tôi là tiểu tam chen vào giữa hai người, để mặc người ta đánh đập, sỉ nhục tôi?”

“Xin lỗi…”

“Mười một năm đấy, Tống Quân Hân! Tôi dốc hết lòng vì anh! Dù tôi có nuôi một con chó, sau ngần ấy năm nó cũng sẽ vẫy đuôi với tôi, chứ không quay lại cắn tôi một phát! Còn anh? Ngay cả chó, anh cũng không bằng!”

Tôi không buồn nhìn sắc mặt trắng bệch của anh ta, mở cửa rời khỏi phòng tiếp khách.

Tiểu Dịch và người phụ trách phòng thí nghiệm vẫn đang đứng bên ngoài, có lẽ đã nghe hết cuộc đối thoại, sắc mặt ai nấy đều rất khó xử.

“Đi thôi.”

“Vâng!”

Tiểu Dịch nhanh chóng đáp lời, lên xe rồi mới rút khăn giấy đưa tôi, cẩn thận nói:

“Giám đốc Đào, chị lau nước mắt đi ạ.”

Lúc này tôi mới nhận ra mặt mình đầy nước mắt từ lúc nào, cả bộ vest màu nâu trên người cũng bị thấm ướt một mảng.

Tôi gục đầu lên vô lăng hồi lâu mới thở ra một hơi dài.

“Dự án này, chúng ta bỏ.”

“Vâng, Giám đốc.”

Nhưng vừa lái xe ra khỏi hầm gửi xe của phòng thí nghiệm, ở khúc cua tôi liền nhìn thấy Tống Quân Hân.

Nếu không phải Tiểu Dịch hét lên, có lẽ tôi đã tông thẳng vào anh ta rồi.

“Giám đốc Đào, chuyện này… phải làm sao đây ạ?”

17

Tống Quân Hân đứng chắn ngay con đường tôi bắt buộc phải đi qua, không có ý định tránh ra, phía sau đã có mấy chiếc xe bị kẹt lại.

Tiếng còi xe liên tục vang lên.

“Tống Quân Hân, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Chuyện này thật sự không giống con người anh ta.

Trước đây anh ta rất sĩ diện, chặn xe giữa đường làm cản trở giao thông, trong mắt anh ta là hành vi của kẻ vô lại.

Vậy mà bây giờ, anh ta lại đứng trơ ra đó, không nhúc nhích dù chỉ một chút.

“Đào Doanh Hạ! Trước đây là anh sai, em cho anh một cơ hội được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”

Anh ta đứng trước đầu xe, ánh mắt kiên quyết.

Tôi kéo cửa kính lên, nhả phanh, đạp ga.

Tiểu Dịch ngồi bên ghế phụ hét lên hoảng hốt, nhưng trong lòng tôi không có chút cảm xúc nào.

Chiếc xe lao về phía trước, nhưng Tống Quân Hân vẫn không tránh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía tôi.

Có lẽ anh ta cho rằng tôi sẽ không dám đâm vào.

Quả thật trước kia, tôi luôn không đành lòng nhìn anh ta bị thương, chỉ cần anh ta xây xát một chút, người đau nhất luôn là tôi.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Xe vẫn lăn bánh đều đều, Tiểu Dịch hoảng loạn gọi tôi dừng lại liên tục.

Tôi làm ngơ.

Ngay lúc sắp va vào Tống Quân Hân, thì Trì Tâm Nhi từ bên cạnh lao ra đẩy anh ta ngã xuống đất.

Chiếc xe lao qua vèo một cái, qua gương chiếu hậu tôi vẫn nhìn thấy hai người họ đang nằm lăn trên mặt đường, Tống Quân Hân vẫn cố chấp nhìn theo hướng tôi rời đi.

Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh, giờ cuối cùng cũng đã xuất hiện vết rạn.

Tôi bẻ lái, bóng dáng hai người họ cũng biến mất khỏi gương chiếu hậu.
“Hu hu hu… Tổng giám đốc Đào, chị làm em sợ chết khiếp! Nếu không có người đẩy anh ta ra, là chị đâm trúng rồi đó! Kinh khủng quá… hu hu hu…”

“Không đâu.”

“Hả…?”

Tôi cười nhạt, không giải thích thêm.

Ra khỏi hầm xe là tôi đã thấy Trì Tâm Nhi nấp bên cạnh rồi, cô ta sẽ không để tôi đâm vào Tống Quân Hân thật.

Một cơ hội tốt để thể hiện bản thân như thế, tôi tin cô ta sẽ không bỏ lỡ.

18

Chuyện lần đó xảy ra xong, tôi cứ tưởng Tống Quân Hân sẽ từ bỏ.

Từ nhỏ đến lớn cậu ấm nhà họ Tống luôn kiêu ngạo, chưa từng bị ai đánh mất mặt như vậy, chắc anh ta chẳng còn muốn gặp lại tôi nữa.

Nhưng tôi không ngờ rằng, phòng thí nghiệm lại gửi email báo rằng công ty tôi đã trúng thầu.

Bản thầu chắc là lần trước để quên trong phòng tiếp khách, được Tống Quân Hân chuyển đi.

Hoặc đúng như lời anh ta nói – đã sắp xếp sẵn từ trước.

Tùy chỉnh
Danh sách chương