Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một người mặc áo trắng nhìn ta, giọng bình thản như nước:
“Cô nương đã hết dương thọ. Nếu miễn cưỡng quay về, chính là nghịch thiên luân hồi.”
“Từ nay về sau, ngươi sẽ trở thành kẻ nửa người nửa quỷ, không thể tái sinh làm người.”
“Một khi lại chết… sẽ hồn phi phách tán, không còn tồn tại trong lục đạo luân hồi.
Ngươi… đã nghĩ kỹ chưa?”
11
Trong bóng tối lạnh lẽo ấy, giọng nói kia mang theo hàn khí rét buốt, khiến ta không kìm được mà rùng mình một cái.
“Nửa người nửa quỷ… sẽ thế nào?”
“Có ăn thịt uống máu, làm hại người bên cạnh không?”
Ta nôn nóng, gấp gáp muốn biết câu trả lời.
Vị quỷ sai chậm rãi nói, thanh âm vang vọng như từ cõi u linh:
“Không. Nhưng sẽ không thể đứng dưới ánh mặt trời nữa. Cũng sẽ nhìn thấy những điều người sống không thể thấy.”
“Nếu một ngày thân phận bị phát hiện, chỉ sợ… sẽ bị vạn người tru diệt.”
Ta trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu, giọng kiên định:
“Người có mệnh số, xin đại nhân thành toàn!”
Nói rồi, ta quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
Một tiếng thở dài nhẹ lướt bên tai, tiếp theo là trời đất đảo lộn.
Ta mở mắt ra — liền bắt gặp ánh mắt đẫm lệ của ca ca Vân Yến, gương mặt chàng mừng mừng tủi tủi hiện rõ trước mắt ta…
Một năm sau.
Chúng ta đứng dưới gốc đào, cùng chung một chiếc ô đen.
Ta nhẹ giọng hỏi:
“Ngày ngày chung sống cùng nhau như vậy… huynh không sợ ta sao, ca ca Vân Yến?”
Chàng ôm lấy vai ta, môi cong lên dịu dàng:
“Không sợ. Dù nàng biến thành thứ gì… chỉ cần là nàng, thì thế nào cũng tốt.”
Nhưng ta vừa định mỉm cười, ánh mắt chợt trầm xuống.
Trên vai chàng — có một “tiểu nhân ảnh” đang nhìn ta cười toe toét. Đó không phải vật sống… mà là một vong linh tà dị.
Ta vươn tay, bóp mạnh.
“Bụp—” Một luồng khói xanh lập tức tản ra theo gió, tan vào hư vô.
“Sao vậy?”
Mục Vân Yến ngạc nhiên nhìn bàn tay ta đang đặt trên vai chàng.
Ta vỗ nhẹ lên vai chàng, mỉm cười:
“Không sao, chỉ là một chiếc lá thôi.”
“Tiện nhân, các ngươi đi chết đi!”
Mục Huyền Thính, với cánh tay còn lại duy nhất, ném một nắm bột gì đó về phía chúng ta.
Ta lập tức siết chặt chuôi ô.
Gió âm đột ngột nổi lên cuốn sạch toàn bộ độc phấn tan vào không khí.
Chính hắn lại bị chính độc dược bám lên người. Chẳng mấy chốc, máu trào ra từ bảy khiếu, gương mặt vặn vẹo, nhưng miệng vẫn không ngừng rít gào:
“Tiện nhân… ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu… Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Ta khẽ cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Đã vậy thì… quỷ, ngươi cũng đừng làm nữa.”
Giọng nói vừa dứt, Mục Huyền Thính không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Hồn phách hắn bắt đầu lơ lửng rời khỏi xác thịt — vẩn vơ giữa trời như sương mù.
Ta tụ lực nơi tay, một luồng gió âm cuốn tới, cánh đào rụng xuống đầy mặt đất như tuyết hồng.
Hắn — từ đây hồn phi phách tán, không còn được đầu thai.
Kiếp này, điều ta mong muốn… thật ra rất đơn giản.
Chỉ nguyện cùng người ta yêu, năm năm tháng tháng, sớm sớm chiều chiều…
12
[Phiên ngoại]
Năm Gia Hòa thứ 26, Thái tử và Thái tử phi du ngoạn tứ hải, tiêu dao thiên hạ.
Phế vương Mục Huyền Thính tự tận.
Năm Gia Hòa thứ 40, Gia Hòa Đế thoái vị, truyền ngôi cho Hoàng trưởng tôn Mục Vũ, lấy niên hiệu là Chiêu Hòa.
Năm Chiêu Hòa thứ 5, đế hậu mang theo một bé gái nhỏ, đến một trấn nhỏ nơi biên thùy.
Trong một gia đình bình thường, dưới tán đào rợp hoa, một đôi phu phụ trung niên ngồi nhấm nháp chén rượu đào do chính tay mình ủ.
Trước mắt họ, cô bé xinh xắn chạy nhảy quanh gốc đào, tiếng cười vang khắp sân nhà.
Cảnh tượng ấy… như thể đưa họ quay về năm tháng xưa cũ.
Khi cậu bé năm ấy chạy theo sau cô bé, lớn tiếng hứa hẹn:
“Tiểu Tiêu, đợi muội lớn lên, ta nhất định đến cưới muội về làm thê tử.”
Đào hoa như mộng, một giấc mộng dài suốt cả kiếp người.
Mong sao trong biển hoa ấy, có được một mái nhà bình yên, một đời an ổn.
(Toàn văn hoàn)