Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Có lẽ do quay, cắt video quá , điện thoại chị tôi cũng lag.
Tôi nghĩ đã lúc mua máy rồi.
Tôi đáng ra đã phải có một máy của riêng mình từ lâu.
Đúng lúc , tôi chốt được một đơn hàng lớn.
tháng, khi chị lương, tôi bất ngờ cầm về 13.000 tiền hoa hồng.
Tôi quyết định lập tức đi mua máy .
Ban còn nghĩ chỗ bán máy cũ rẻ, chị thấy tôi vui mừng quá, liền chở thẳng tôi trung tâm điện máy.
Chị bảo: “Chọn cái đi. Em xứng đáng có đồ , có đồ .”
Đứng trước dãy máy vi bày biện đủ kiểu, tôi do dự rất lâu.
Tôi biết chị thật lòng muốn tặng, tôi không thể nhận ơn huệ chiếm lợi riêng mình.
Chị đã giúp tôi quá rồi, huống chi tôi đủ sức mua.
Tôi định cách khuyên chị để thôi, trước mua tạm cái cũ dùng, sau này có tiền rồi đổi.
Chị chỉ thở dài: “Sao khó vậy, khi đối xử một chút với chính mình?”
Ra khỏi cửa hàng, thấy mấy nhóm bạn trẻ bằng tuổi tôi nũng nịu đòi bố mẹ mua đồ điện tử, tôi bỗng khựng .
Rồi quay ngược trở vào, chọn mua laptop 5.000.
Tháng sau tôi còn có thể kiếm tiền, tháng sau nữa cũng vậy.
Cuộc sống của tôi nhất định sẽ ngày càng .
Tôi phải tự thưởng mình.
Tôi phải học cách yêu thương bản thân, không bao để ai nạt, chà đạp nữa.
Tôi vuốt ve máy , thầm nghĩ sau này mình sẽ còn mua cái , đắt .
11
đại học, tôi mua máy cấu hình mạnh nhất cửa hàng, rồi mang nó về căn nhà mua bằng tiền tôi tích góp.
Người ta nói giàu lên chỉ cần hai – tôi tin thật.
Sau , tôi chị cùng hùn vốn mở công ty ngoại thương, còn tuyển thêm vài bạn cùng lớp vào làm.
Chưa lấy bằng nghiệp, tôi đã mua được căn hộ của riêng mình.
Không lớn, tôi cực kỳ thỏa mãn.
Mỗi góc nhà, tôi đều ngắm nghía kỹ lưỡng.
cùng, tôi đã có một nơi thuộc về mình hoàn toàn.
Hai ấy, bố mẹ “con trai” của họ cũng từng gây chuyện.
đều bị người của chị đuổi đi.
Về sau, họ đổi cách tiếp cận.
Nghe ngóng được rằng tôi sống khá ổn, họ giở trò “than nghèo kể khổ”.
Mẹ nhắn hỏi tôi có muốn ăn lạp xưởng, thịt hun khói, bà gửi .
Tôi từ chối.
Bà nói sức khỏe ngày càng kém, muốn tôi về, nói “còn gặp được một lần ít một lần”.
Sau , tôi biết hóa ra cha tôi mắc bệnh gan, cần phẫu thuật tốn kém.
Họ kêu không có tiền.
Tôi bảo họ bán nhà của trai đi.
Họ đáp: “Bán rồi cả nhà ở đâu? Với , tao già rồi, , chẳng cần phí tiền.”
Giấc mơ hiện thực chồng khớp.
Sinh ra một gia đình như thế, giống như khoác trên người áo bông ướt.
Cởi lạnh, mặc ngày càng nặng.
cùng nhận ra, thứ mình tưởng giữ ấm, thực ra chỉ kéo mình xuống sông đuối.
Đêm , tôi ngồi ngoài ban công, uống rượu cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi điền đơn xin đi trao đổi nước ngoài.
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với họ.
Có cãi thắng, có mắng thắng, cũng chẳng được gì.
Chị từng nói với tôi một câu:
“Tướng quân đi đường, không hơi đâu đuổi thỏ con.”
Tôi đã tự đi ra được rồi.
Việc của tôi bây tập trung sức lực, chạy về phía một cuộc đời rộng lớn tươi đẹp .
Không được ngoái , không được phí thêm chút cảm xúc nào quá khứ.
12
Trước khi đi, tôi nhờ người gửi chi phí phẫu thuật họ.
Sau cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Tôi còn cảnh cáo trai: nếu ta không gánh trách nhiệm dưỡng già, sau này tôi sẽ quay về tranh căn nhà .
Nhà nằm ngay trung tâm, giá trị mấy đã tăng gần gấp ba.
Khoản tiền phẫu thuật , số tiền cùng tôi bỏ ra họ.
Từ nay, tất cả đều không liên quan tôi nữa.
Họ có tiếp tục hy sinh cũng do họ đáng kiếp.
13
Tôi sống ở nước ngoài hai , đi quốc gia, ngắm cảnh đẹp, gặp gỡ người.
Hoàn thành việc học xong, tôi trở về nước.
Cũng lúc tôi gặp được người bạn đời.
Khi tôi không còn cần tình yêu để lấp đầy khoảng trống, được một người thực sự yêu thương mình.
ấy cùng tôi chu du khắp nơi, ánh mắt luôn tràn đầy ngưỡng mộ.
nước, công ty tôi chị ngày càng phát triển, nhờ những dự án quốc tế tôi mở rộng thời gian đi du học.
Còn gia đình kia, tôi không chủ động quan tâm, vẫn nghe người ngoài kể.
Họ vì chuyện dưỡng già cãi vã lần, cùng vì căn nhà kia, trai tôi cũng phải chịu trách nhiệm của mình.
Cha mẹ vài lần cách liên lạc, tôi đều từ chối.
Tôi sẽ không bao quên những tổn thương họ từng gây ra, cũng không quên cái thảm khốc của “tôi giấc mơ”.
Số phận trớ trêu đưa chúng tôi thành người một nhà, chúng tôi chưa bao thực sự có duyên làm gia đình.
May thay, cùng tôi đã được chính mình.
-Hết-