Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
“Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì mà con lại nhất quyết bám cái gà mái không biết đẻ trứng này? Liễu Tuấn, hôm mẹ chỉ hỏi con một câu, hôn nhân này, con có ly hôn hay không?”
“Ôi giời ơi, chẳng lẽ con định đoạn tuyệt hương hỏa nhà họ Liễu sao…”
mở mắt, tôi đã nghe tiếng gào khóc chói tai quen thuộc mẹ chồng.
Một thoáng ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng vài giây, rồi tôi mới phản ứng kịp.
Tôi đã… trọng sinh.
Trọng sinh đúng cái ngày mẹ chồng làm đủ trò khóc lóc, náo loạn, dọa chết ép tôi ly hôn.
Trong đầu thoáng vụt qua những ký ức khủng khiếp từng trải qua, tôi bật dậy, lục túi xách, rút ra tờ chẩn đoán nhận được sáng .
Tôi kéo bật cửa phòng, lao thẳng ra ngoài.
“Nhìn cho rõ đi, rốt là tôi có vấn đề, hay chính con bà mới là người bất thường? Liễu Tuấn bị tắc nghẽn tinh đạo bẩm sinh, tôi hoàn toàn không mang thai tự nhiên! Bà nói đúng một điều, hương hỏa nhà họ Liễu thật sự đứt đoạn rồi, nhưng trách được? Bà sinh ra quả trứng hỏng, thì lỗi là bà!”
“Tôi nói thêm cho rõ, đừng đem chuyện ly hôn ra dọa tôi . Hôm , không chịu ký đơn, người đó mới chính là đồ con cháu hèn hạ!”
Sống lại một đời, cuối tôi cũng học được cách thẳng lưng, không còn cái gọi là “tình yêu” hay “xót xa” che mờ mắt .
Kiếp trước, tôi từng tin rằng Liễu Tuấn yêu tôi. Từ thời áo trắng đồng phục đến váy cưới tinh khôi, anh ta luôn đối xử dịu dàng, trầm lặng. Tôi đã nghĩ, đó là yêu sâu sắc.
Cho dù mẹ chồng ngang ngược, anh ta từng về phía tôi một lần, nhưng tôi vẫn cố tìm cớ mà thương xót anh ta.
Còn bây , tôi không .
Khi lớp kính màu mơ mộng xuống nhìn lại, mới rõ: từ đầu đến cuối, anh ta chỉ là kẻ hưởng lợi từ hôn nhân này.
Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc, cam chịu anh ta gì thì , một mực dốc hết cho đi.
tôi như vậy, Liễu Tuấn hoảng hốt vội dập điếu thuốc, lao đến giật tờ giấy chẩn đoán từ tay tôi.
“Trương Phi Phi, em điên rồi à? Chẳng phải đã nói trước là đừng nói cho mẹ biết sao, sao em lại nuốt lời?”
“Không nói? Không nói thì bà ta còn lâu mới chịu yên! Lát kiểu gì bà ta cũng đi khắp nơi bêu rếu tôi là con gà mái không biết đẻ trứng, còn bịa ra rằng tôi ăn bám, sống nhờ anh mà đến đứa con cũng không sinh nổi cho anh. Tôi *** có phải không đi làm, không kiếm ra tiền đâu nhé! Tháng tôi chẳng kiếm được nhiều hơn anh, vậy mà còn dám nói căn nhà này là anh? Anh thử nhìn lại xem, trên sổ đỏ ghi tên , tiền mua nhà là ra?”
Tôi gào lên, trút hết mọi tủi nhục dồn nén suốt hai kiếp người.
2.
Từ ngày bước nhà Liễu Tuấn, tôi đã phải thay anh ta gánh đủ mọi tội danh.
Thật sự coi tôi là cái cát hứng hết mọi tai ương sao?
Kiếp trước, sau khi biết mình mắc bệnh, anh ta ngồi thừ bồn hoa trước cổng bệnh viện, rít liền hai thuốc, ánh mắt u ám giả vờ đau đớn đến tận xương tủy.
Lúc đó, tôi còn ngu ngốc mà xót xa, dỗ dành anh ta rằng sau này tôi có làm thụ tinh ống nghiệm. Tôi hứa sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt mẹ chồng.
Thế là, tôi cắn răng chịu đựng, hết tiêm kích trứng rồi chọc hút, lăn lộn suốt hai năm trời mới thành công mang thai.
Nhưng khi tôi nằm trên bàn sinh, sống chết chỉ trong gang tấc, anh ta đã làm gì?
Biết rõ tôi nguy kịch, vậy mà vẫn lạnh lùng từ chối ký giấy phẫu thuật.
Bác sĩ cho anh ta sáu cơ hội cứu tôi.
sáu lần… anh ta đều khoanh tay mặc!
Chắc hẳn, trong lòng anh ta từ lâu đã chẳng sống với tôi rồi.
Tình cảm đóng băng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, sự tuyệt tình không chỉ là phút chốc nảy sinh.
Mỗi khi nghĩ lại, tôi chỉ tát cho chính mình cái.
Mắt mù đến cỡ mới chọn thứ rác rưởi này làm chồng?
Có lẽ nhờ nỗi đau khôn kiếp trước mà đây đầu óc tôi đã tỉnh táo, nước mắt cũng cạn khô.
Nhìn lại Liễu Tuấn, chỉ gương mặt xa lạ, ghê tởm.
Mẹ chồng tôi – Khang Quế Anh – sững người vài giây, sau đó gào ầm lên như điên:
“Cô dám lừa tôi! Cái thứ bệnh quái gì tôi không nghe, rõ ràng là cô có vấn đề còn hãm hại con tôi? Trương Phi Phi, cô ác độc đến mức , không sợ trời đánh thánh vật sao?”
“Tia sét có đánh thì cũng đánh kẻ mặt dày vô liêm sỉ , chứ chẳng đời giáng xuống đầu tôi.”
Quả nhiên, tôi đã quá cao hứng mà trông mong cái gọi là “nhân tính”.
Sao có ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ nói lý lẽ được với một bà già ngang ngược vô lý?
Trong mắt bà ta, Liễu Tuấn chính là đứa con tốt nhất trên đời, được anh ta đều là trèo cao.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt tái xanh Liễu Tuấn, từng chữ rạch ròi:
“Ly hôn đi. Dù sao anh cũng nghe rõ lời mẹ anh rồi. Tôi mệt mỏi quá rồi. Hôm thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà đi. Ngày mai ta đến cục dân chính đăng ký, đợi qua thời gian suy nghĩ bắt buộc thì làm thủ tục nhận giấy.”
“Không… vợ, em nói thật à?”
Liễu Tuấn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khó tin.
Phải thôi.
Trong mắt anh ta, tôi xưa chỉ là một kẻ si tình mù quáng.
Dù anh ta nói gì, làm gì, tôi cũng xoay quanh anh ta, nhẫn nhịn chịu đựng.
đây, câu “ly hôn” lại được thốt ra từ miệng tôi…
Làm sao anh ta có tin nổi?
3.
Tôi liếc qua cái dáng đang gào khóc, lăn lộn ăn vạ Khang Quế Anh, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười chua chát.
“Bà chẳng phải lúc cũng mong Liễu Tuấn tôi sao? Thế thì mau khuyên anh ta ký đơn đi. Hôm tôi nói cho rõ đây: nhăn mặt do dự không chịu ly hôn, người đó chính là rùa rụt cổ ngàn năm, cháu chắt ba ba muôn đời.”
Từ ngày bà ta viện cớ “thúc sinh” dọn , tôi gần như chẳng có nổi một ngày yên ổn.
Miệng thì nói sang chăm sóc tôi, thực ra lại bắt tôi phải chăm ngược cho mẹ lẫn con bà ta.
Ban ngày, bà ta ngồi lì trong phòng đánh mạt chược bà hàng xóm.
Buổi tối, ăn xong bát đũa vứt chỏng chơ, lại thảnh thơi xuống quảng trường khiêu vũ.
sống sung sướng hơn tôi gấp vạn lần.
Nhưng điều tôi nuốt không trôi chính là cái thói bêu rếu khắp khu nhà.
Bà ta đi rêu rao tôi ăn bám, lười nhác, chỉ biết tiêu tiền, lại còn “không đẻ được trứng”.
Hễ tôi bật khóc, bà ta lại diễn trò như nhà tôi có tang sự, làm bà cụ trong khu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, đầy khinh thường.
kể, bà ta ngày ngày chửi tôi như chửi chó, hở ra là hạ nhục, coi tôi chẳng khác gì kẻ .
Trước kia, vì Liễu Tuấn tôi còn cố cắn răng nhẫn nhịn.
Nhưng thì sao? Tôi thề chẳng việc gì phải chịu đựng thêm một giây !
Không ngờ, cái bà già mới ép tôi ly hôn, ngay giây kế lại lăn đùng ra đất, khóc lóc om sòm:
“Không được! Mày mà dám ly hôn, tao chết đây cho mày xem!”
Bà ta gào đến xé họng, rồi bắt đầu tru tréo lôi thiên hạ :
“Ngày xưa chính mày tự nguyện đeo bám con tao, bây lại đá tao ra đường? Nằm mơ đi! Mọi người mau đến mà xem, con đàn bà trơ trẽn này, chơi chán con tao rồi vứt tao. Mau lại mà xem, cái đồ mặt dày mất nết này!”
Giọng Khang Quế Anh càng lúc càng the thé, chói tai.
Chẳng chốc, đã có người tới gõ cửa ầm ầm.
kịp tôi phản ứng, Liễu Tuấn đã vội vàng chạy ra mở cửa.
Ngoài hành lang, bà già vẫn hay mẹ chồng tôi tập nhảy quảng trường chờ sẵn, ánh mắt nhìn tôi đầy ác ý.
“ người trong nhà cãi nhau cái gì thế? Kêu la ầm ĩ khu nghe hết rồi.”
“Tôi nói này, cô gái à, mẹ chồng cô đối xử vậy đã là quá tốt rồi, con người ta phải biết đủ. Răng với lưỡi vốn gần nhau, chẳng phải cũng có lúc cắn trúng hay sao?”
“Còn không mau đỡ mẹ chồng cô dậy rồi xin lỗi đi.”
Những bà cụ hùng hổ chắn ngoài cửa, dáng vẻ cứ như mình là quan tòa phân xử.
Ngọn lửa trong ngực tôi bùng lên, nóng hổi đến tận đỉnh đầu.
Tôi định xả cho một trận, thì cái bà ngoài lại chêm thêm một câu:
“Hồi cưới đã phá thai nhiêu lần, có người chịu đã là phúc bảy đời rồi, còn bày đặt làm cao? Cũng chỉ có nhà họ Liễu mới nín nhịn mà rước cô , chứ người khác thì hả, chắc…”
“Bà nói cái gì?”
Đầu tôi ong một tiếng, người nổ tung. Tôi lao thẳng tới, túm chặt cổ áo bà ta.
Có lẽ bộ dạng tôi quá dữ tợn nên bà ta dù sợ vẫn cố ra vẻ cứng cỏi:
“Tôi nói sai chỗ ? Đây là chính miệng mẹ chồng cô kể đấy. Bà ta bảo nếu không phải cô ăn chơi lăng nhăng, phá thai nhiều lần trước khi cưới, thì sao lại không có con? Cô hung hăng với tôi làm gì, giỏi thì sang mà hét mặt bà ta .”
“Liễu Tuấn, anh nghe rõ ?”
Tôi lạnh lùng liếc về phía chồng.
Anh ta lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.
Bốp!
Tôi hất bà già kia ra, xông thẳng đến trước mặt Khang Quế Anh, túm chặt cổ áo bà ta rồi tát liên tiếp, từng cái giòn giã, dứt khoát.
Mọi người xung quanh chết sững, trân như tượng gỗ.
Khang Quế Anh ôm mặt, đôi mắt mở to không dám tin nhìn tôi, dường như không chấp nhận nổi sự phản kháng này.