Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Lần đó là lúc tôi chuyển .
Tiện tay vứt đi vài món linh tinh, bao gồm cả cuốn sách .
Hôm đó trời mưa như trút nước, mà Tạ Chí Ngôn vẫn nhất quyết ra ngoài trong đống rác.
Tôi khuyên anh: “Không phải thứ gì quan trọng, mua cái mới là được mà.”
Anh mím môi, đôi mắt điềm đạm: “Đó là quà sinh nhật 18 tuổi em tặng anh.”
Tôi nhớ đó là cuốn Điêu Khắc Thời Gian.
“Tôi mua lại cho anh quyển khác.”
“Không giống. Mua lại thì không phải quyển cũ nữa rồi.”
Tôi tính anh cố chấp. Hôm đó anh cảm cúm nặng, tôi không cho anh ra ngoài.
vẻ mặt anh tiếc nuối, tôi lặng lẽ ra bãi rác một lúc lâu.
Người lấm lem dơ bẩn, cuối cũng được.
Tôi ôm cuốn sách, như bảo vật chạy .
Thế mà vừa rẽ góc, tôi va phải một người.
Một tấm cũ rơi ra.
Khi rõ người trong ,
máu trong người tôi như đông lại.
Trong khoảnh khắc đó, tôi không phân biệt được –
Tạ Chí Ngôn đang lại cuốn sách,
hay là… đang lại tấm của Quản Linh Hi nằm trong sách .
Khi trong lòng xuất hiện một vết nứt,
nó không bao lành lại như .
Buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm cấp ,
Quản Linh Hi cũng đến.
Còn chỗ trống, cô ta ngồi trái, tôi ngồi phải, Tạ Chí Ngôn ngồi giữa.
Tạ Chí Ngôn suốt bữa không nói với cô ta lấy một câu, mà lại ân với tôi.
Cho tôi đầy đủ thể diện của một “ Tạ”.
Thậm chí khi Quản Linh Hi cười nói:
“Món sơn dược xào bách hợp này là em nhất.”
Tạ Chí Ngôn gắp một miếng sơn dược, chậm rãi đặt vào chén tôi:
“Em món này.”
Nụ cười trên mặt Quản Linh Hi biến mất.
Còn tôi, cũng chẳng cười nổi.
Khi mới phát hiện tôi có đứa con gái riêng ngoài, tinh thần tôi tụt dốc, sức khỏe cũng có vấn đề.
Thêm vào đó là áp lực dữ dội khi chiến đấu trong công ty.
Tôi bất ngờ dị ứng với món sơn dược từng rất .
Tạ Chí Ngôn đã quên mất điều đó.
Người từng nhớ rõ tôi không cà rốt, mỗi lần đều nhặt ra cẩn thận, gắp sườn xào chua ngọt tôi vào chén tôi…
lại quên tôi dị ứng sơn dược.
Như có một cú đấm vô hình đè thẳng vào tim.
Nếu từng được yêu thương lòng,
rất dễ nhận ra khi tình yêu bắt đầu đổi vị.
Tôi không là do thời gian làm tôi thay đổi,
hay là vị trí của tôi trong lòng anh đã khác.
Tôi bỗng thấy mỏi mệt.
Muốn ly hôn.
6
Ngày Quản Linh Hi đá khỏi dự án “Tinh Mang”,
Tạ Chí Ngôn – người im lặng chiến tranh lạnh với tôi suốt bấy lâu – cuối cũng .
Phòng khách không bật đèn, tôi đối diện nhau dưới ánh trăng lạnh lẽo.
“Anh chưa từng nắm tay cô , chưa từng ôm, càng chưa từng hôn.
Tất cả trải nghiệm tình cảm của anh đều là với em.”
“Hà Tiểu Dao, anh chưa từng ngoại tình.”
Tôi thẳng vào mắt anh.
“Tôi tin cơ thể anh chưa từng.”
“ còn tâm lý thì ?”
Rầm – Tạ Chí Ngôn đá đổ ghế:
“Hà Tiểu Dao, em thấy anh ghê tởm đến ?”
Lần đầu tiên, Tạ Chí Ngôn “manh động” như ,
vì liên quan đến Quản Linh Hi.
Yết hầu anh chuyển động kịch liệt:
“Chẳng lẽ lấy vợ rồi thì không được có bạn khác giới?”
“Ai cũng được, riêng cô ta thì không.”
Tạ Chí Ngôn im lặng một lúc, ra ban công hút một điếu thuốc.
Hút xong quay vào, anh cố gắng dàn hòa:
“Cô không chọn được nơi mình sinh ra. Lỗi của người lớn không nên trút lên cô .”
“Lần này là em sai rồi. Xin lỗi cô một câu đi, Tiểu Dao, đừng cãi nhau nữa, hòa đi mà.”
Tôi kìm nén lửa giận:
“Xin lỗi? Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
“Tôi đã nhẫn nhịn cô ta quá đủ rồi đấy, Tạ Chí Ngôn .”
Rất lâu sau đó,
Tạ Chí Ngôn cầm áo khoác lên rồi bỏ đi.
khi đi còn ném lại một câu:
“Hà Tiểu Dao, em đã có phận và vinh quang của ‘ Tạ’, còn so đo với cô làm gì?”
Tôi lại cười:
“Nếu tôi sự muốn so đo, thì ngày mai cô ta có thể rút khỏi giới giải trí, thậm chí biến mất không dấu vết.”
Sắc mặt anh sa sầm:
“Bọn họ còn khuyên anh nên dỗ dành em.
thì anh thấy chẳng thiết nữa.”
Tôi , “bọn họ” – là nhóm bạn từng chứng kiến tình của tôi.
Thế giới hoàn toàn yên ắng.
Tôi mệt mỏi đổ người lên ghế sofa.
Không tại , dạo này tôi thấy mệt mỏi dễ dàng hơn rất nhiều.
Cố nhịn anh thêm một tháng nữa thôi.
Dự án lớn Bắc Mỹ ký hợp đồng vào tháng sau.
Nếu thời điểm này mà xảy ra ly hôn, đối thủ lợi dụng thì hưởng đến toàn cục.
Đàn ông có thể mất.
Sự nghiệp thì không được đánh đổi.
7
Tạ Chí Ngôn có vẻ đang tức giận, cố tình khiêu khích tôi.
Anh dùng tiền riêng để làm phim riêng cho Quản Linh Hi.
Hai mẹ con cô ta cười toe toét, vui vẻ nhận lời phỏng vấn từ đủ loại truyền thông.
Tạ Chí Ngôn – người xưa nay luôn kín tiếng – lại bất ngờ vung tiền mua cặp khuyên tai “giọt máu bồ câu” đắt đỏ trong một buổi đấu giá.
Bạn bè có mặt đó còn báo tin cho tôi: “Lão Tạ con mắt tinh đời lắm, chắc chắn xã món này.”
hôm sau, Quản Linh Hi xuất hiện tại sự kiện, đôi tai cô ta chính là đang đeo cặp khuyên đó.
Bạn bè tôi nhau, muốn nói lại thôi.
Tôi lập tức gửi cho anh ta một tấm chụp tối qua.
Tôi đang hội sở, cạnh là hai nam người mẫu hàng đầu.
“Anh nói đúng. ta đều có quyền kết bạn khác giới mà.”
Hôm sau, Tạ Chí Ngôn – người chưa bao dính tin đồn tình ái –
lại chụp được khoảnh khắc mờ mờ đang một cô gái vào khách sạn bến cảng Victoria.
Truyền thông không được anh, liền kéo đến tôi.
Xét đến việc hợp đồng dự án Bắc Mỹ ký vào ngày mai, tôi đành cố nhịn mà ứng phó.
Lại phải bỏ tiền ra để dập hết đám tin tức đó xuống.
Phóng viên rút đi, tôi day day trán, cuối mới nhấp được một ngụm nước.
Dạo này ăn vào là nôn. Gần như không nuốt nổi gì.
Đinh đoong.
Quản Linh Hi gửi tới một bức .
Trong khoang thương gia của máy bay, cô ta và một bàn tay trắng trẻo đan chặt lấy nhau.
Chỉ liếc qua, tôi đã đó là tay của Tạ Chí Ngôn .
“Ọe”— tôi vẫn không nhịn được, lại nôn khan.
Nửa tiếng sau, Tạ Chí Ngôn lại dắt Quản Linh Hi đến thẳng mặt tôi.
“Mẹ anh sinh nhật, hôm nay ăn cơm.”
“ ăn cơm, anh dắt cô ta theo?”
Anh rõ ràng vẫn đang giận, nhíu mày nói:
“Dẫn bạn ăn bữa cơm, cũng phải được em cho phép à?”
“Không . thì tôi không đi. Tôi sợ mẹ anh không chịu nổi lời tôi sắp nói.”
Anh nhíu mày: “Em định nói gì?”
“Tôi có thai rồi. Hai tháng.”
Quản Linh Hi kêu lên:
“ hai tháng Tạ Chí Ngôn còn đang đoàn phim mà chị đã có thai rồi ?”
Sắc mặt Tạ Chí Ngôn cực kỳ khó coi.
Từng chữ anh nghiến răng bật ra:
“Em sự mang thai?”
8
Tạ Chí Ngôn mặt mày u ám:
“Hà Tiểu Dao, đừng đùa kiểu đó. Không vui chút nào đâu.”
“Em đang muốn chọc giận anh đúng không?”
Tôi gạt tay anh ra: “Anh nói thì là .”
Điện thoại đổ chuông, là mẹ anh gọi đến.
“Tiểu Dao à, mau đi con, mẹ nấu món tôm sốt cà mà con nhất đó.”
Tôi không nỡ từ chối mẹ Tạ.
là bạn của mẹ tôi, cũng là người luôn đối xử với tôi bằng chân tình.
Vừa bước vào , dì giúp việc đã mang tới ly chè đậu xanh mát lạnh.
Mẹ Tạ cười nói: “Giải nhiệt đấy, ăn một chút thôi, đừng tham.”
Quản Linh Hi đặt quà xuống, làm bộ tốt bụng nhắc nhở:
“Dì ơi, chị Tiểu Dao mới mang thai được hai tháng, món này không hợp đâu ạ.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh “hai tháng” – ai cũng Tạ Chí Ngôn hai tháng vẫn đang đóng máy trên núi.
Mẹ Tạ lập tức gọi tôi vào thư phòng.
“Con ấm ức đúng không?”
Tôi thành đáp: “Con muốn ly hôn.”
trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:
“Là Tạ Chí Ngôn có lỗi với con.”
Tôi suy nghĩ một hồi:
“Con có thai rồi, tháng.”
Mẹ Tạ cười khổ một cái:
“Nói dối. Con Tiểu Dao của mẹ không phải loại người ngoại tình khi còn hôn nhân.”
Nghe tôi chỉ thấy xót xa – ngay cả mẹ Tạ còn hiểu tôi hơn chính Tạ Chí Ngôn bây .
Đúng . Tôi cố tình nói bớt một tháng. ra là đã tháng.
Tôi mũi giày, giọng có chút nuối tiếc:
“Tiếc là đứa nhỏ này phải lớn lên trong gia đình đơn .”
Lòng bàn tay ấm áp của mẹ Tạ nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi:
“Tiểu Dao à, đơn thì chứ? Thế giới này chẳng có quy định nào nói hạnh phúc phải xây dựng theo một khuôn mẫu nhất định.
Gia đình đơn không phải là khiếm khuyết.
Thứ quyết định con cái có lớn lên khỏe mạnh hay không – chưa bao là tờ hộ khẩu ghi mấy cái tên.
Mà là có đủ yêu thương không, có ai lòng cạnh không.”
Đứa trẻ này không phải vì Tạ Chí Ngôn mà tôi sinh ra.
Chỉ là đúng lúc nó đến, mà tôi cũng muốn có một người .
Tôi muốn giữ con, tôi có đủ điều kiện nuôi dạy – này không khó.
“Mẹ à, con muốn giữ đứa nhỏ này, xin mẹ giữ bí mật giúp con.”
nhẹ nhàng ôm tôi:
“Chỉ con không nói, mẹ tuyệt đối không hé răng nửa lời.”
“Bất kể con và Tạ Chí Ngôn có thế nào, quan hệ giữa mẹ và con không thay đổi.”
viền mắt mẹ Tạ đỏ hoe, tôi cũng không kìm được mà cay cay sống mũi.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tạ Chí Ngôn đứng dựa vào khung cửa, tay đút túi quần, giọng mỉa mai:
“Lại mách lẻo với mẹ anh nữa à?”