Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nàng ríu rít nói như thể tìm được một người bạn chơi cùng, còn cố gắng an ủi chàng.
Ban đầu Chu Vân Sơn không mấy để tâm, mãi đến một hôm, Đông Nghĩa vô tình nhắc:
“Công tử, người còn nhớ Bùi tiểu thư sống ở viện bên cạnh không?… Chính là người khiến ai cũng khó quên ấy.”
Sau một hồi, Chu Vân Sơn mới khẽ đáp:
“Là nàng sao?”
Chỉ một câu trả lời ấy đã khiến Đông Nghĩa vui mừng như mở cờ trong bụng.
Từ đó hắn lấy nàng làm tấm gương điển hình:
“Dung mạo xấu xí thì đã sao? Bùi tiểu thư được phụ mẫu nuôi lớn rất hoạt bát dễ thương.”
“Nô tài còn thấy Bùi đại nhân vác cả tiểu thư lên vai để hái mơ nữa cơ, ngày ngày vui vẻ, không hề u sầu.”
Không ngờ từ hôm đó, cô nương kia ngày nào cũng tới viện chàng, trèo tường riết thành thói quen.
Thỉnh thoảng còn mang chút điểm tâm sang chia sẻ.
Chu Vân Sơn đôi khi trả lời vài câu, nhưng phần lớn thời gian là lặng lẽ lắng nghe.
Chàng không hiểu sao cô bé rụt rè trong yến tiệc hôm đó lại có thể nói chuyện líu lo không ngừng với một người xa lạ.
Mỗi lần chàng hồi đáp thì nàng đều mừng rỡ ra mặt:
“Đấy nhé, đừng lúc nào cũng câm như hến nữa.”
“Chúng ta đều là người bệnh, cùng chữa bệnh ở đây, duyên phận cũng khéo quá đi!”
Chu Vân Sơn khẽ lặp lại:
“Đều là người bệnh…”
“Đúng vậy! Cũng lâu rồi ta không có bạn, người khác thấy mặt ta là tránh xa, chỉ có huynh là nói chuyện với ta lâu đến vậy đấy.”
Chu Vân Sơn thầm nghĩ:
Nói chuyện gì chứ, rõ ràng là nàng nói trăm câu, ta chỉ đáp một câu…
Nàng thật có kiên nhẫn.
Rồi cô nương chợt nghi ngờ hỏi:
“Huynh không phải là chân có tật nên chạy không kịp đấy chứ?”
“…Không phải.”
“Vậy là tốt rồi! Huynh là người đầu tiên ta kết bạn, cũng là người đầu tiên không sợ mặt ta!”
Khi ấy, chàng chỉ khẽ cong môi, không nói gì thêm.
Nàng kể cho chàng nghe các chuyện trong truyện dân gian mà nàng hay đọc, vui vẻ vô cùng.
Cứ thấy Đông Nghĩa xuất hiện là nàng lại hốt hoảng bỏ đi, lần đầu tiên chàng nhìn Đông Nghĩa mà thấy… bực bội.
“Lần sau tới muộn một chút.”
Đông Nghĩa ngơ ngác, không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu.
Chu Vân Sơn ở biệt viện hơn nửa năm, trong khoảng thời gian ấy, gần như ngày nào cũng gặp nàng.
Cho đến một ngày, nàng không tới nữa.
Đông Nghĩa sau khi dò hỏi thì biết:
“Bùi tiểu thư ở đây chữa trị hơn nửa năm vẫn không thấy tiến triển, mấy hôm trước còn lên cơn sốt nặng.”
“Bùi đại nhân thương nữ nhi quá nên đón nàng về phủ.”
Từ ấy về sau, Bùi cô nương chẳng những không quay lại, mà nghe đâu nàng còn không bước chân ra khỏi cửa.
Không lâu sau, Chu Vân Sơn cũng trở về vương phủ.
Đông Nghĩa biết rõ tâm tư chủ tử liền kết giao với đầu bếp Bùi phủ, nghe ngóng đủ thứ chuyện về ta.
Hóng được chuyền gì là hắn đều kể lại cho Chu Vân Sơn nghe như kể chuyện cười.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng biết từ lúc nào, Đông Nghĩa bỗng nổi hứng thêm mắm dặm muối khi kể về ta, nói còn hấp dẫn hơn cả chuyện trong thoại bản.
Khi ấy, Chu Vân Sơn đang quấn băng kín mắt, gương mặt chẳng thể biểu lộ được gì nhiều nhưng chàng cũng chẳng buồn can ngăn, cứ mặc cho hắn ba hoa.
Trùng hợp thay, chuyện này lại bị Lan Y quận chúa nghe được.
Lan Y từ nhỏ đã mang một trái tim thích hóng chuyện, vừa nghe đã tin rằng Chu Vân Sơn với ta có tư tình.
Chỉ là ta – vị “Phật tổ sống” kia – cứ ở lỳ trong nhà không ra cửa khiến nàng không sao thỏa mãn cơn hiếu kỳ này, bèn chạy đến hỏi Đông Nghĩa.
Đông Nghĩa vốn đã quen với việc bịa chuyện, nay có người đến cổ vũ lại càng thêm hăng hái.
Cũng may lúc ấy Chu Vân Sơn từ xa bước đến, Đông Nghĩa mới miễn cưỡng thu hồi cái nghiệp làm “thuyết thư tiên sinh”.
Nếu không, e có ngày hắn còn chiếm được một chỗ cố định trong trà lâu.
“Ngươi chỉ biết kể mấy chuyện dễ nghe,” Lan Y quận chúa chống nạnh, không phục nói, “ta nói Chu Vân Sơn thầm thương nàng chẳng lẽ sai sao?”
Ta ngớ người:
“Hả?”
Quận chúa lườm ta một cái:
“Hả cái gì mà hả? Miệng hắn thì không thừa nhận, nhưng mấy năm nay, ngươi thích gì, ghét gì, hắn đều biết rõ rành rành, thế còn chưa đủ rõ ràng à?”
Đông Nghĩa cúi đầu thấp hơn nữa.
Ta đoán với một kẻ thích tám chuyện như hắn mà có thể nhịn được từng ấy năm không lỡ lời, hẳn là hắn đã chịu đựng rất lâu rồi.
Chỉ tiếc, ta chưa bao giờ đem chuyện năm xưa trong yến hội ghép lại với Chu Vân Sơn.
Lan Y cười cười, dáng vẻ như vừa phá vỡ một bí mật kinh thiên động địa:
“Không ngờ đúng không? Thôi thì để bản quận chúa đâm thủng lớp giấy cửa sổ này giùm hai người nhé. Đi đây~”
Nàng ta nói xong liền rời đi, để lại ta và Đông Nghĩa đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.
“Thiếu phu nhân,” Đông Nghĩa lên tiếng, “quận chúa nói không sai đâu. Công tử thật sự có tình cảm với người…”
“Hơn nữa, hôn sự của hai người cũng không phải ngẫu nhiên.”
Đông Nghĩa kể cho ta nghe nguồn cơn của cuộc hôn nhân này.
Ta bỗng nhớ lại một chuyện…
Hôm ấy, vào buổi chiều vắng người, ta lén đến trước tượng Phật cúi đầu khấn vái, cầu xin Phật tổ ban cho ta một phu quân.
Ta còn nhớ rõ mình nói gì:
“Nếu người đó bị mù thì càng tốt.”
Nào ngờ, sau bức bình phong phía sau đại điện, Ninh vương gia và Chu Vân Sơn đang cùng uống trà.
Ninh vương cười bảo:
“Ta biết vị cô nương này, là thiên kim của Hình bộ Thượng thư… Thật là đáng thương.”
Chu Vân Sơn đáp rất bình thản:
“Vậy thì là nàng đi.”
Ninh vương chau mày nhìn cháu:
“Cái gì mà là nàng?”
“Chẳng phải tổ phụ đang định tìm thê tử cho ta sao? Đúng lúc nàng cũng muốn có một phu quân mù. Ta rất phù hợp.”
Ninh vương bất ngờ suýt sặc trà, ông nhìn thấy khóe môi tôn tử khẽ cong lên, không rõ là bất đắc dĩ hay châm chọc.
Nhưng hiện tại đã chứng minh nụ cười đó chẳng phải bất đắc dĩ, cũng chẳng phải giễu cợt.
Ta không dám tin – hóa ra từ rất lâu trước đây, Chu Vân Sơn đã lặng lẽ dõi theo ta mà ta chẳng hề hay biết.
Ta nhớ đến những món ăn hợp khẩu vị, những vở múa rối ta thích, những chi tiết ngỡ như trùng hợp ấy rất có thể đều do chàng cố ý chuẩn bị.
Đêm tân hôn, dù là lần đầu gặp mặt nhưng chúng ta trò chuyện rất ăn ý, thì ra không phải vì chàng thân thiện, mà là vì chàng vốn đã hiểu rõ ta từ lâu.
Nghĩ đến đây, ta bỗng rất muốn gặp phu quân của mình.
Ngay lúc đó, hạ nhân vào viện đưa ta một tấm thẻ bài, nói là một lão nhân nhờ chuyển đến cho ta.
Ta cầm lấy, nhìn xuống – trên đó khắc duy nhất một con số:
Mười chín.
Tấm thẻ ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến ta chợt nhớ ra…
Cuộc hôn nhân này, ban đầu vốn là vì ta… muốn thằng một ván cược.
9
Năm ta mười lăm tuổi, trong một ngôi làng nhỏ ngoại thành, ta từng quen biết một lão già thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, quả thực không giống người thường.
Lúc ấy lão đã ở làng được mười ngày, ta tận mắt chứng kiến ông ta chữa khỏi bệnh ôn dịch cho một nhóm dân làng.
Y thuật cao siêu ấy khiến ta nhìn thấy hy vọng.
Biết lão già ấy nghiện rượu, ta gần như dọn sạch rượu quý phụ thân cất giấu để kết thân với lão.
Rồi vào một đêm nọ, khi hai người chúng ta say mèm, bắt đầu nói mê sảng, trong lúc mê man ấy ta đã cược một ván với ông ta.
Khi đó, lão già ôm vò rượu cười nhạo:
“Ngươi mang cái mặt thế kia thì coi như xong rồi, cả đời này chắc chắn không ai thèm lấy.”
Ta cũng uống rượu nên sao có thể nhịn nổi câu đó?
Chúng ta cãi nhau một trận to, men rượu xông lên não khiến ông ta vung tay khoác lác:
“Nếu trước mười tám tuổi ngươi gả đi được thì ta sẽ chữa mặt cho ngươi.”
Phụ thân ta vì dung mạo của ta mà mời vô số danh y, cả ngự y trong cung cũng từng được thỉnh tới nhưng ai nấy đều bó tay.
Thế nên khi lão tỉnh rượu thì trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ vỗ vỗ bình rượu:
“Cược thì cược, ngươi chờ đi.”
Sau khi ta xuất giá vẫn luôn chờ ông ta giữ lời.
Không ngờ lão lại đến vào lúc này, hẳn là đã tới để thực hiện hứa hẹn năm xưa.
Nghĩ vậy, ta đâm ra mừng rỡ.
Nhưng… tấm thẻ ấy khắc chữ “Mười chín” là có ý gì?
Ta đoán già đoán non thứ, mười chín vị thuốc quý? Mười chín lần điều trị?
Không ngờ tới khi gặp lại thấy lão vừa vuốt râu vừa nói:
“Có thể… lùi lại đến lúc ngươi mười chín được không?”
Ta tức đến nỗi muốn chửi tục:
“Ý ông là gì? Nuốt lời à?!”
Lão chẳng nói gì, diễn trò chết giả đến mức cao siêu.
Khi Chu Vân Sơn tới đón ta về, lão nhìn chàng mấy lượt rồi lại làm mặt quỷ với ta khiến lửa giận trong lòng ta bùng lên.
Chàng hỏi:
“Ông ấy là ai?”
Ta đáp:
“Một đại phu có tính khí cổ quái.”
Chu Vân Sơn không có phản ứng gì lớn.
Cả hai chúng ta đều mang trong người bệnh nan y, đã sớm luyện được lòng dạ trầm tĩnh, không còn đặt hy vọng vào mấy vị thần y nữa.
Trên đường về, nghĩ đến bao năm trông đợi cuối cùng lại thành công cốc, ta buồn bực tới cực điểm.
Chu Vân Sơn không rõ có chuyện gì nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi ta.
Ta ngẩng đầu nhìn chàng – người vốn là vầng trăng sáng giữa chín tầng mây, nay lại phải chôn mình trong một góc sân.
Tim ta đau nhói.
Trời đổ mưa lớn, ta đứng ngoài cửa nhà thần y suốt một canh giờ.
Qua khung cửa sổ, ta thấy bóng ông ta đi tới đi lui bên trong ngày càng nhiều.
Lão ta dù sao cũng không phải là tảng đá.
Hơn nữa ta còn cố tình chọn ngày âm u mưa gió, phối hợp với gương mặt dọa quỷ này thì đến Diêm Vương đi ngang qua cũng phải ngoái lại nhìn, huống chi là một thần y có máu thịt.
Cuối cùng, ta không chịu nổi mà ngất đi.
“Dậy đi!”
Lão mở cửa kéo ta dậy.
Chúng ta gần như cất lời cùng lúc…
“Gương mặt của ngươi… quá khó chữa…”
“Xin ngài… hãy cứu đôi mắt của phu quân ta.”
Không ngờ ta đến xin chữa cho người khác, lão trợn mắt nhìn ta, ta cũng trợn mắt nhìn lão.
Cả hai á khẩu không nói được gì.
Ta nghiêm túc mời ông ta vào phủ bắt mạch cho Chu Vân Sơn.
Ban đầu ông ta không đồng ý, nhưng chịu không nổi ta năn nỉ nên miễn cưỡng gật đầu.