Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Xem bệnh xong, ta tự mình tiễn lão ra ngoài.

“Không ngờ nha đầu ngươi vì một ván cược mà lại gả cho một kẻ mù.”

Ta bực mình:

“Mù thì sao chứ? Phu quân ta phong thần tuấn lãng, học thức đầy mình, năm xưa số nữ nhi kinh thành để ý chàng có thể xếp hàng dài ra tận ngoài thành đấy.”

Lão trầm ngâm giây lát rồi bật cười:

“Cũng phải, chẳng bao lâu nữa, đám nữ nhi đó chắc sẽ hối hận không kịp.”

Ta mừng rỡ:

“Vậy là… đôi mắt của chàng còn có thể cứu được sao?”

“Không tính là khó.”

“Ngược lại là ngươi…”

“Tiểu nha đầu, ngươi yêu hắn rất sâu đậm, sẵn sàng vì hắn mà mà bỏ ván cược.”

“Nhưng ngươi đã nghĩ kỹ chưa, sau khi hắn khỏi bệnh thì ngươi định làm gì?”

Lão đã đi rồi nhưng ta vẫn đứng lặng trước cổng hồi lâu.

Nói thật lòng, ta chưa chuẩn bị tâm lý.

Thực ra… ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Ngày xưa ta chấp nhận mối hôn sự này, vì… chàng là người mù.

Còn bây giờ thì sao?

Đến lúc đó, nếu chàng mở mắt ra rồi lại giống đệ đệ của chàng, cũng cho rằng ta là một con yêu quái thì sao?

Bao ngày qua ta sống ở Vương phủ, ngoài thời gian đầu thì sau này người hầu đã quen với gương mặt của ta.

Lan Y cũng chưa từng chê bai gì.

Ta gần như bị tê liệt bởi sự “bình thường” ấy.

Nhưng tiếng cười nhạo trong buổi yến tiệc khi còn nhỏ đến giờ vẫn thi thoảng vọng lại bên tai ta.

Lời đàm tiếu của thế gian thật đáng sợ.

Đến lúc Chu Vân Sơn lại trở thành thiếu niên rực rỡ nhất kinh thành, những kẻ đó sẽ cười chê thế nào khi thấy chàng có một vị thê tử xấu xí đến nhường này?

Ta nghĩ tới nghĩ lui, mọi viễn cảnh đều không có kết cục tốt đẹp.

Người ta khi ở vào thời điểm này rất dễ đi đến cực đoan.

Thế là ta đưa ra một quyết định…

Một quyết định mà bản thân ta cho là tốt nhất.

Ta chọn cách… trốn tránh.

10

Ngày lão già ấy vào phủ trị bệnh, ta thuê một chiếc xe ngựa rời khỏi thành.

Thật ra ta chẳng biết nên đi đến đâu, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đối diện với Chu Vân Sơn.

Ta che mặt bằng mũ sa, dừng lại bên một quán mì ven đường.

Chủ quán là cặp phu thê già.

Khi bà lão bưng mì ra thì chân lảo đảo suýt nữa ngã, ông lão bên cạnh lập tức đỡ lấy bà, vừa xót xa vừa càm ràm trách mắng bà bất cẩn.

Bà lão chỉ nở nụ cười ngượng ngùng, trông hai người rất tình cảm.

Ta không nhịn được hỏi:

“Ông bà đã làm phu thê được bao lâu rồi?”

Bà lão cười hiền hậu:

“Tính ra thì… cũng sáu mươi năm rồi đấy.”

Rồi bà hỏi ta:

“Cô nương đi một mình từ sáng sớm là muốn lên chùa gần đây cầu phúc à?”

Ta đặt đũa xuống, hơi khựng lại, rồi ậm ừ đáp bừa một tiếng.

Bà lão nói:

“Phật ở đó linh lắm. Cô nương chắc chắn sẽ cầu được điều mình mong muốn.”

Thật ra ta chẳng có hứng thú gì với việc bái Phật, chẳng qua đã ra khỏi nhà rồi, cũng chẳng có mục tiêu gì rõ ràng, thôi thì cứ đi xem thử.

Ngôi chùa nhỏ, ít hòa thượng, không khí rất yên tĩnh.

Ta đứng trước tượng Phật trang nghiêm trong đại điện, thành tâm cầu nguyện cho Chu Vân Sơn sớm thấy được ánh sáng.

Nhân tiện ta cũng hỏi thêm một điều: sau khi nhìn thấy ta, chàng có chán ghét không?

Tất nhiên Phật Tổ không thể trả lời ta.

Suy cho cùng vẫn là do ta tự dằn vặt, tự làm mình đau khổ.

Ta không dám về nhà vì sợ phụ thân rầy la, cũng không nơi nào để đi nên đành tá túc tạm trong chùa hai hôm.

Đến ngày thứ ba, ta còn chưa quỳ được nửa canh giờ trước tượng Phật thì đã bị người ta kéo dậy.

Ta quay đầu lại, thì ra là phu quân của ta, Chu Vân Sơn.

Chàng nhìn ta, ánh mắt sáng rực nhưng nét mặt lại giận dữ.

Ta còn chưa kịp phản ứng với việc đôi mắt chàng đã nhìn thấy thì suýt bị quét trúng bởi một cái roi vụt ngang qua.

Mà người cầm roi… chính là phụ thân ta.

Ông đang giận dữ muốn quật roi thứ hai.

Chu Vân Sơn ôm ta lùi lại, chàng bảo vệ ta trong lòng, nhưng phụ thân này đã chẳng còn màng thể diện hay lễ nghi gì nữa, ông quát lớn:

“Giỏi lắm! Phụ mẫu nuôi con lớn từng này mà con dám bỏ nhà đi?”

Ông định đánh tiếp thì Chu Vân Sơn quay lưng lại, muốn lấy thân chắn roi thay ta.

Chàng đâu biết rằng phụ thân ta là cao thủ trong lĩnh vực quất roi, quất sao để gần roi quét sát người mà không trúng – một chiêu chuyên dùng để tra khảo phạm nhân, chơi là chơi đùa với nhịp tim của họ.

Thế nhưng… khi Chu Vân Sơn khẽ rên một tiếng, ta mới giật mình…

Ông đánh thật à?!

“Khụ!”

Kia là… Ninh vương gia?!

Ông cũng tới đây làm gì?!

Ta định thần nhìn lại, không chỉ có Ninh vương, mà cả thế tử phi, tiểu thư, thiếu gia, đám người hầu cũng ùn ùn kéo tới xem ta.

Đầu óc ta choáng váng, ngất lịm đi.

Chết luôn cho rồi!

Sau này ta mới biết, cái lão thần y kia không chỉ tự dựng chuyện cho bản thân mà còn “dựng hộ” ta nữa.

Lão vân đạm phong khinh mà nói:

“Nha đầu đó quỳ hai ngày liền trước cửa nhà ta, khóc lóc van xin ta cứu phu quân nàng.”

Lão thần y vuốt râu, làm bộ thần bí kể:

“Ta hỏi nàng có bằng lòng hi sinh mọi thứ không?”

“Nàng không chần chừ mà nói rằng, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa thì cũng cam tâm tình nguyện, chỉ mong phu quân có thể nhìn thấy ánh sáng.”

Câu chuyện lão thêu dệt thật hoa lệ, nhưng trớ trêu là mọi người đều không tìm thấy ta, thế là câu chuyện hoang đường ấy lại càng thêm phần đáng tin, như thể ta thật sự đã đánh đổi điều gì ghê gớm lắm.

Kết quả là… ngoài Chu Vân Sơn vẫn đang mê man bất tỉnh thì Ninh vương phủ lập tức loạn thành một đống, chia người đi khắp nơi tìm kiếm ta.

Tin truyền đến nhà ta khiến phụ thân lập tức nổi trận lôi đình, lệnh cho người lục tung cả kinh thành.

Mà Chu Vân Sơn vừa tỉnh lại, chàng còn chưa kịp vui mừng vì đôi mắt sáng lại thì nghe tin thê tử mình mất tích.

Ngôi chùa nhỏ ấy lại quá xa xôi hẻo lánh, người ta mất tới hai ngày mới tìm được ta – đủ để câu chuyện kia lan truyền khắp kinh thành với đủ loại phiên bản.

Ta nổi tiếng rồi, tuy trước đó cũng khá nổi tiếng, nhưng lần này, ta nổi lên nhờ một câu chuyện… cảm động đến mức khiến người ta rơi lệ.

Dù sự thật ra sao thì đôi mắt Chu Vân Sơn đúng là đã chữa khỏi.

Thế là câu chuyện ta quỳ trước tượng Phật, nguyện chịu “trăm kiếp nghiệp hỏa để đổi lấy sức khỏe cho phu quân” truyền khắp mọi nơi.

Người ta nói Phật Tổ cảm động trước tấm lòng của ta nên sai tiên nhân xuống chữa khỏi mắt cho phu quân, lại miễn cho ta hình phạt trăm kiếp nghiệp hỏa, chỉ để lửa thiêu một lần rồi biến mất.

Mà minh chứng của nghiệp hoa chính là những vết loang lổ trên mặt ta.

Tất nhiên, chẳng ai truy cứu chuyện ta sinh ra đã mang dung mạo thế này.

Ta dở khóc dở cười, nhất là hiện giờ – Chu Vân Sơn đang “trả thù” ta.

Đã ba ngày rồi ta không dám bước ra khỏi phòng.

Vì ta vẫn chưa vượt qua được cửa ải lòng mình.

“Nguyên Nguyên, nhìn ta đi.”

Giọng Chu Vân Sơn khàn khàn.

Mà ta thì vốn chẳng chịu nổi kiểu giọng này.

“Nhìn ta thế này mà chàng không sợ sao?”

Ngón tay chàng nhẹ nhàng lướt qua cằm ta.

“Cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy, sao ta lại phải sợ?”

Ta trầm mặc hồi lâu mới nói:

“Chàng biết không, cả đời này ta chỉ soi gương đúng một lần, lần đó ta suýt nữa khóc vì gương mặt của mình…”

“Thật ra những gì người ta nói không sai, có ai lại muốn sống cả đời với một gương mặt như thế này chứ?”

Ta nhìn chàng.

“Từ đó trở đi ta không bao giờ soi gương nữa.”

“Không phải vì ta không để tâm.”

“Mà là ta để tâm… đến mức không dám đối diện.”

Bàn tay chàng vuốt ve gương mặt ta.

Một lúc sau, chàng đứng dậy rời khỏi phòng.

Lời đã nói ra rồi nhưng ta lại có chút hối hận.

Suy cho cùng, chàng có làm gì sai đâu?

Chỉ là ta tự mình dằn vặt, tự mình mâu thuẫn, giờ lại nói ra thì chẳng phải là ta cố tình làm kiêu sao?

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra “két” một tiếng.

Ta ngẩng đầu, thấy Chu Vân Sơn đã buộc một dải vải mỏng che mắt mình, mỉm cười chìa tay về phía ta:

“Giờ thì, nương tử có bằng lòng nắm lấy tay vi phu không?”

Ta biết rõ tấm vải ấy là lụa mỏng và chàng vẫn có thể nhìn thấy.

Nhưng ta vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng.

[Hồi kết]

Ta gây ra một trận náo loạn khắp kinh thành.

Mà kẻ đáng tội nhất không ai khác chính là lão thần côn kia.

Tiếc rằng, cái miệng của lão tuy giỏi ba hoa nhưng tay nghề chữa bệnh quả thật không thể xem thường.

Hiện giờ, lão đã trị khỏi mắt cho trưởng tôn của Ninh vương phủ, danh tiếng vang xa, nhưng mấy hôm sau lão liền xin cáo từ rời đi vì bị người ta tới làm phiền đến phát ngán.

“Ông còn dám nói!”

Ta giận dữ mắng, “Nếu không phải tại ông ba hoa chích chòe thì làm sao mọi chuyện lại rùm beng đến thế?”

“Thêm vài ngày nữa là người trong cung cũng tới hỏi tội ông rồi!”

Lão vuốt râu làm bộ dỗi, xách tay nải định rời phủ.

Ta hỏi:

“Ông không định… ở lại đây sao?”

“Ở kinh thành sẽ gặp nhiều bệnh lạ, khó trị.”

“Hừ,” lão nhíu mày, “một mình ngươi thôi đã đủ làm ta nhức đầu rồi.”

Lão lấy từ ngực áo ra một lọ nhỏ rồi ném cho ta.

“Khi xưa chúng ta vì một chén rượu mà cá cược, nhưng ta lật tung y thư, cuối cùng cũng chỉ tìm ra cách này thôi.”

“Bôi mỗi ngày có thể làm nhạt đi vết trên mặt.”

“Nhưng nhạt được bao nhiêu thì… còn phải xem vận khí của ngươi.”

“Phương thuốc ta đã giao cho quản gia.”

Ta mừng rỡ:

“Chẳng phải ông từng nói không chữa được sao?”

Lão tức tối:

“Ai nói không chữa được? Ta nói là… phải đợi thêm!”

“Ta cũng đâu dám đảm bảo thuốc này có hiệu quả triệt để.”

Giọng lão dần nhỏ lại như có chút lúng túng:

“Thuốc này chỉ chữa phần ngọn, không trị tận gốc…”

“Ta vẫn do dự vì sợ ngươi mắng ta thôi!”

Lão quay lưng vờ bỏ đi, nói vọng lại:

“Ngay cả chuyện xuất gia ngươi cũng dám làm, thử một loại thuốc có đáng gì.”

“Đi đây.”

Ta ôm lấy lọ thuốc, đúng lúc phu quân ta từ ngoài phủ trở về.

Chàng bước tới, mỉm cười rạng rỡ như gió xuân, vươn tay về phía ta.

(Toàn văn hoàn).

Tùy chỉnh
Danh sách chương