Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Và giờ, đã nhắm đúng chỗ đau của tôi mà đâm, vậy thì… tôi sẽ huỷ thứ hắn ta trân quý nhất.
Nhưng chỉ đơn giản là gửi đơn tố hắn ngoại với đơn vị thì chưa đô.
Bởi xã hội giờ mấy vụ cắm sừng đã nhan nhản, ai cũng chán chẳng buồn mắng nữa rồi.
Vậy phải nhắm vào điểm gì mới hiệu quả?
Đang suy nghĩ thì tôi tiện tay mở vòng bạn bè ra lướt.
Bất ngờ bắt gặp một bài đăng của Đặng Mạn: cô ta khoe chiếc túi hàng hiệu mới toe, kèm theo dòng caption “khoe khéo”:
[Đã bảo chồng đừng mấy cái túi đắt chết người rồi, mà cố, chịu …]
Một màn khoe của trắng trợn không thèm chớp mắt.
Chính lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
Ngoại không khiến dân nổi giận, nhưng khoe thì chắc chắn bị ghét cay ghét đắng.
Thế là tôi lập tạo một tài khoản trên nền tảng xã hội hot nhất hiện nay, lấy đại diện là hình của Đặng Mạn, rồi bắt đầu đóng vai cô ta để “khoe của”.
Tôi cũng chẳng bịa – chỉ bê nguyên xi mấy bức và dòng trạng thái khoe của từ Facebook của cô ta qua là .
Ban đầu vì tài khoản còn mới nên lượng tương tác không cao.
Không sao. Tôi lấy mười vạn Nhậm Kiều bồi thường cho mình, đổ hết vào tương tác, lượt tiếp cận.
Và rồi, một tháng cày cuốc không ngừng, một bài đăng của tôi cuối cùng lên top thịnh hành.
Bình luận bắt đầu đổ về ào ào:
【Gớm, có tí tiền mà ngày nào cũng lên khoe. Bộ sợ thiên hạ không biết nhà cô lắm tiền hả?】
【Chỉ mấy đứa nội tâm rỗng tuếch mới mang đồ ra khoe. Người chẳng bao giờ thế.】
【Lướt hết trang rồi, chả có gì nổi bật ngoài cái việc cưới được ông chồng có tiền. Dựa vào bản thân thì có khi ăn mày quá.】
Tốt lắm…Đúng là hiệu ứng tôi .
Thế là tôi bắt đầu “cà khịa” dân dưới từng bình luận:
【Các người ghen ăn ở với tôi đúng không? Ha ha ha! Chồng tôi là viên biên chế của công ty lực đấy nhé, đi cửa mới vào được, mà là suất chính thức nhé. Thu nhập năm hơn 600.000 tệ, phúc lợi đầy !
Nhà tôi ở Việt Thành có hẳn căn hộ, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, chỉ lương thôi là nuôi nhà!
Đám nhà nghèo các người đừng hòng mơ được đâu!】
Bài bình luận đó gây bão trong tích tắc.
【Má nó, tưởng lắm hoá ra chỉ là viên công ty , ở đó mà xưng vương xưng bá?】
【Bà già bị điên à?】
Tôi đáp lại không kiêng nể:
【Vậy xin hỏi nhà mấy người cỡ nào? nhà cộng lại có kiếm được nửa lương chồng tôi không?】
thế, tôi đấu võ mồm từng comment một, khiến cơn phẫn nộ trên ngày càng lan rộng.
Đến mức nhiều người đến “vỡ phòng tuyến”, gọi bạn bè, người quen đến cùng hội đồng tôi, đẩy tài khoản của tôi lên thẳng bảng hot trend.
Và từ đó, ngày càng có nhiều người đặt câu hỏi:
ở công ty lực, lương sự cao vậy sao? Hay là có ai lợi dụng chức vụ để tham ô?
Lửa đang cháy rừng rực, tôi đổ thêm dầu bằng cách thêm lượt tương tác, rồi tiếp tục dùng từ Facebook của Đặng Mạn để tạo loạt bài khoe của mới.
Và rồi gì đến cũng đến, dư luận từ online bắt đầu len lỏi ra đời thực.
Không lâu , có netizen đã ra danh tính của Đặng Mạn từ hình và thông tin tôi đăng, ngược ra được danh tính Nhậm Kiều và công ty hắn việc.
Ngay lập , họ viết đơn tố chính thức gửi đến đơn vị của Nhậm Kiều.
Khi tôi nghe tin Nhậm Kiều bị đơn vị đình chỉ công tác để tra, tôi bèn nhanh tay đánh thêm một cú nữa – gửi đơn tố chính quy đến đơn vị hắn.
Nội dung tố bao gồm:
Ngoại trong hôn
Phẩm chất đạo đức suy đồi
Lợi dụng chức vụ để dụ dỗ nữ sinh được tài trợ học bổng
Ba mũi giáp tấn công, khiến hắn nát đời.
Quả nhiên, chưa bao lâu khi tôi nộp đơn, thoại liền reo lên – là cuộc gọi video từ Đặng Mạn.
5
Lúc đó tôi đang lướt comment netizen mắng mình, thì thoại hiện lên video call từ Đặng Mạn.
Tôi đoán ngay là Nhậm Kiều dùng thoại của cô ta để gọi, nên không thèm bắt máy, tắt .
Nhưng vừa ngắt xong thì lại gọi tiếp.
Tôi vẫn ngắt.
lặp đi lặp lại vài thế, Nhậm Kiều vẫn không từ bỏ, tiếp tục bám riết không buông…
Tôi bực mình bắt máy:
“Gọi cái gì gọi? Anh tưởng tôi là cái tivi nhà anh à, bấm cái là tôi bật lên hầu hả?!”
Nhưng Nhậm Kiều còn gào to hơn tôi:
“Trang Lan Nhược! Tôi đã đưa cô mười vạn rồi còn gì?! Vậy mà cô còn gửi đơn tố đến chỗ tôi, rốt cuộc cô muốn cái gì hả?!”
“Tôi muốn thế đấy. Mà cũng đừng la to thế, tôi có bịa đặt gì không? Không. Tôi phản ánh toàn sự , từng chữ đều chuẩn. À mà nghe nói anh bị đình chỉ để tra rồi đúng không? Đúng là hả hê quá chừng! Chúc anh sớm bị đuổi việc nha, đồ não tôm!”
Nói dứt câu, tôi thẳng tay tắt cuộc gọi, rồi tiện thể chặn WeChat của Đặng Mạn.
Một loạt thao tác gọn lẹ.
Cho dù Nhậm Kiều có may mắn thoát bị đuổi, thì cái chức ngon ăn của hắn cũng xác định là bay màu.
Cái viễn cảnh lương cao, phúc lợi đầy mình… cũng chỉ còn là quá khứ.
Vài ngày , tôi cố nghe ngóng xem hình của hắn ta ra sao.
Nghe đâu, vì vụ “khoe của” chấn động kia, Nhậm Kiều đã bị chuyển khỏi vị trí cũ, thu nhập sắp tới sẽ tụt dốc không phanh.
Y tôi tính.
Còn nữa, nghe đồn hắn và Đặng Mạn đã cãi nhau to mấy trận, thậm chí hàng xóm còn nghe tiếng đập đồ, động tay động chân trong nhà.
Hắn nghi ngờ Đặng Mạn là người đã đăng mấy bài khoe khoang kia.
Dù sao thì với cái kiểu “hám khoe” sẵn trong máu Đặng Mạn, hắn nghi vậy cũng đâu có gì bất ngờ.
Chỉ là… ra không phải cô ta.
Tôi đoán, chắc đứa sớm muộn cũng sẽ lật mặt nhau.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc… cùng tìm tới tận nơi.
6
Lúc chặn tôi ngay dưới khu chung cư, Đặng Mạn nghiến răng hỏi:
“Dạo có người giả mạo tôi lên khoe của, hại anh Kiều bị giáng chức! Có phải là chị không?!”
Tôi không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ cười nhạt:
“Em đoán xem?”
Vừa vẻ mặt nửa cười nửa khinh đó của tôi, Nhậm Kiều lập hiểu ra vấn đề.
“Quả nhiên là cô! Đồ đàn bà đê tiện! Chúng ta ly hôn trong hoà bình, tôi còn đưa tiền bồi thường cho cô rồi, cô còn muốn hại tôi đến bao giờ?!”
“Hơ hơ… anh tưởng mười vạn bạc đó bù đắp cái nỗi đau bị phản bội trong một cuộc hôn à? Mơ đi.
Ban đầu tôi chỉ định cầm tiền, cho anh một bài học, rồi dẹp đó. Nhưng người thì sao? Vừa ngoại xong còn nhục mạ tôi ngay trước cổng toà?
Anh cũng đâu phải mới quen tôi hôm qua. Vậy theo anh, tôi có thể nuốt trôi cục đó sao?”
Nhậm Kiều giận đến nghẹt thở:
“Tốt! Cô giỏi lắm! Cô chơi tôi vậy! chờ đó!”
Tôi bật cười khinh bỉ:
“Tôi cưới anh – cái thứ đàn ông rác rưởi thế, thì đương nhiên tôi cũng bất kỳ gì. Còn nếu anh muốn trả đũa, việc. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chiêu.”
Nói rồi tôi quay người bỏ đi.
Chỉ là tôi không ngờ… Nhậm Kiều ra tay nhanh .
7
Tôi là một chuyên gia dinh dưỡng – xuất thân ngành dược, có chứng chỉ chính quy, kinh nghiệm nhiều năm, từng được mệnh danh là “chuyên gia vàng”.
Khách hàng của tôi đa phần là phu có, sản phụ sinh, hoặc người dưỡng theo chế độ riêng.
Mà chung cư tôi đang ở cũng chính là nơi có không ít khách hàng tiềm năng.
Trước đây, danh sách khách đặt lịch dưỡng dài đến mỏi mắt.
Vậy mà không hiểu vì sao dạo rất nhiều khách đột ngột biến mất – tin nhắn không trả lời, lịch hẹn bị hủy, thậm chí những người từng thân quen cũng bắt đầu tỏ vẻ lạnh nhạt.
Tất khiến tôi cảm có gì đó bất thường.
Cho đến một ngày, tôi ra siêu thị gần nhà đồ, thì nghe người phụ nữ quen mặt đang tám phía trước.
“Dạo ông Châu nhà chị hay thức khuya đau đầu, người đầy hàn khí, chị tính nấu gì bổ bổ cho ổng mà chẳng biết gì.”