Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Người kia đáp :

“Chung mình chẳng phải có chuyên gia dinh dưỡng vàng đó sao? Tên ấy nhỉ, Trang Lan Nhược thì phải? Hôm bữa vợ ông hàng xóm mới con yếu lắm, nhờ chị ta dưỡng hai tháng mà da dẻ hồng hào gái mười tám ấy. Chị thử nhắn hỏi xem?”

“Thôi thôi, tôi không dám tìm cô ta đâu.”

Nghe tới đây, tôi tim trĩu xuống, theo bản năng chậm bước lại và lắng nghe.

Người kia thắc mắc: “Ủa sao vậy?”

“Chị không biết chứ tôi nghe đồn cô ta với chồng sống mười mấy năm không con cái. Bảo là DINK, nhưng bữa gặp chồng cô ta ngoài đường, nhìn râu ria xồm xoàm, mặt mũi tiều tụy thấy thương, tôi mới hỏi thăm chút.

Ai ngờ ổng kể toạc móng heo: Cô ta thật ra hồi trẻ ăn chơi lắm, đàn ông qua lại không thiếu, phá thai nhiều đến mức hỏng hết tử cung, nên không thể con được. Ổng vốn dĩ chấp nhận bỏ qua quá khứ, vậy mà cô ta lại lén lút đi cặp bồ với chồng người khác lúc tới dưỡng, bị ổng gặp nên mới ly dị.

Một người đàn bà dơ dáy thế, tôi không muốn rước xui về nhà đâu!”

Nghe tới đó, tôi cuối cũng hiểu ra sao khách hàng quay lưng.

Tôi tiến lên, dằn từng chữ:

“Những lời cô vừa nói, là Nhậm Kiều bảo cô à?”

Người kia bị quả tang đang nói xấu, hơi hoảng hốt:

“Ờ… đúng là ảnh kể tôi nghe…”

Tôi giữ bình tĩnh, đáp:

“Thứ nhất, tôi chưa từng phá thai, tất những lời đó là trắng trợn.

Thứ hai, tôi và Nhậm Kiều ly hôn anh ta ngoại tình, lúc ly hôn mới năm tháng mà con riêng đã chào đời. Tôi có bản sao quyết định của tòa án, đang để ở nhà.

Ngày mai, tôi dán bản án ly hôn khai lên bảng thông báo của chung , mời mọi người ghé đọc.”

Nói xong, tôi mua một chiếc loa suất lớn, xách đến tận nhà Nhậm Kiều.

Bôi nhọ thì dọn càng sớm càng tốt.

Đứng dưới nhà hắn, mặc kệ bao nhiêu người đi qua nhìn chằm chằm, tôi giơ loa lên, hét thẳng vào tầng trên:

“Nhậm Kiều! Anh dám tôi lang chạ, phá thai nhiều lần, mất hết tư cách làm phụ nữ – Vậy mời anh xuống đây đối chất khai cho ra lẽ!”

Tôi gọi to mấy lần , nhưng Nhậm Kiều vẫn không thèm ló mặt.

Cũng chẳng sao, người đứng xem dưới lầu ngày càng đông – hắn không muốn mất mặt, thì tôi càng muốn hắn xấu hổ không đường rút.

Bảo vệ khu chung vừa định lại gần kéo tôi đi, tôi ngồi phịch xuống đất, giở bài ăn vạ:

“Tôi bị nhục nhã không để đâu cho hết, hôm nay tôi đến đây đòi lại bằng!

Ai dám đụng vào tôi, tôi leo lên lầu nhảy xuống ! Tôi chết ở đây cho mọi người xem!”

Câu đó vừa dứt, đám bảo vệ cứng người, không ai dám động tay.

Tiếng loa vẫn vang lên từng hồi, càng lúc càng thu hút đám đông.

Và rồi cuối , Nhậm Kiều cũng không chịu nổi, trên lầu bước xuống, mặt đầy giận dữ.

Hắn quát: “Trang Lan Nhược, cô lại phát điên cái vậy hả?!”

Tốt.

Đợi anh đó.

Tôi bật điện thoại, mở sẵn chế độ quay video, không nói nhiều:

“Tôi nghe rất nhiều người khu nói, anh tung tin tôi hồi trẻ ăn chơi trác táng, phá thai nhiều lần đến mức không thể có con.

Giờ tôi đang quay video đây. Nếu những anh nói là thật, thì mời anh lặp lại nguyên văn trước ống kính, để tôi báo an khởi kiện anh phỉ báng danh dự.

nếu anh không dám nói lại, thì sự im lặng của anh hôm nay, cũng là bằng chứng tôi giao nộp cho cảnh sát.

Vậy sao? Anh dám lặp lại lời anh từng nói không?”

Thấy tôi nói dứt khoát, mặt không biến sắc, Nhậm Kiều hoảng.

Hắn đưa tay che mặt, né ống kính:

“Cô… cô làm cái vậy, Trang Lan Nhược… tôi… tôi có nói xấu cô bao giờ đâu…”

Tôi lạnh giọng:

“Tốt lắm, anh không nhận phải không?

Vậy tôi gọi thẳng 113.

Giờ là thời camera giám sát – ở đâu cũng có mắt thần.

Đường phố, siêu thị, chung , chỗ nào cũng có thể lấy làm chứng cứ.

Chỉ chứng minh anh từng nói những lời đó, tôi dốc hết sức kéo anh xuống địa ngục!”

Nói rồi, tôi bấm số gọi cảnh sát trước mặt tất mọi người.

8

Sau khi theo cảnh sát về đồn, tiên tôi làm là tự chứng minh sự sạch: tôi yêu cầu được kiểm tra phụ khoa để xác nhận cơ thể tôi chưa từng trải qua bất kỳ ca phá thai nào.

Trước sự thật và sức mạnh của khoa học hiện , cái mồm thối của Nhậm Kiều chẳng có tí trọng lượng nào .

Cuối , kết quả kiểm tra cho thấy sức khỏe tôi toàn bình thường.

Tử cung và buồng trứng đều hoạt động tốt, không hề có dấu vết từng nạo phá thai.

Lời của Nhậm Kiều – vỡ vụn không tôi phải đập.

Sau khi tiếp nhận đơn tố cáo và nắm được toàn bộ sự , cảnh sát lập tức mở cuộc tra tại khu tôi sống.

camera giám sát khu đến siêu thị, đều ghi lại rõ ràng: vài ngày , Nhậm Kiều nhiều lần lảng vảng quanh khu, “vô tình” gặp lại hàng xóm cũ.

Cảnh sát tiếp tục đi tra những người đã tiếp xúc với hắn, thì phát hiện: đúng là hắn đã rải tin đồn rằng tôi lăng nhăng, phá thai nhiều lần, không thể con.

Dưới áp lực tôi, vụ càng lúc càng nghiêm trọng, cuối Nhậm Kiều hoảng loạn.

Bình thường, nếu chỉ là nói xấu vài câu mà chưa gây hậu quả nghiêm trọng, thì lắm chỉ bị xử phạt hành .

Nhưng vấn đề là… hắn làm cho cơ quan nhà nước.

Trước đó hắn đã khiến đơn vị mất mặt bê bối ngoại tình và khoe của, giờ thêm dính phốt và bị tạm giữ hành , dù không ngồi tù thì sự nghiệp cũng xem tiêu tan.

Ban đơn vị nể tình, chỉ chuyển hắn sang chỗ khác.

Giờ mà có thêm hồ sơ thức an, tôi lập tức làm đơn tố cáo lên trên, yêu cầu đuổi loại người vừa thiếu đạo đức, vừa bôi nhọ cơ quan.

Nhậm Kiều biết tôi muốn hắn thân bại danh liệt, vội vã đến xin lỗi, đề nghị bồi thường thêm tiền để hòa giải.

Tôi, đương nhiên chối.

Hắn lại giở bài tình cảm – cho Đặng Mạn bế con đến chặn tôi trước cổng chung .

9

lúc đó, Đặng Mạn đang quỳ gối dưới đất, ôm đứa bé lòng, vẻ mặt thảm thiết cầu xin:

“Chị Lan Nhược… chuyện trước đây là bọn em sai, lần này cũng là anh Kiều không phải. Nhưng em xin chị, hãy tha cho ảnh một lần.

Em mới con, không có thu nhập. Anh ấy bị chuyển, lương bổng giảm đi đống. Giờ mà bị đuổi thì nhà em sống sao?

Đứa bé này quá nhỏ, đang tiền đủ thứ… Em xin chị, chị Lan Nhược…”

Cô ta cố tình chọn đúng giờ cao điểm, đứng giữa cổng chung đông người qua lại để làm trò đạo đức giả, dùng con cái làm cái khiên.

Chỉ tiếc thay, tôi biết thừa chiêu trò hạ đó.

Đặng Mạn à… cô tưởng tôi bày tiệc “tống tiễn mất nghiệp” cho Nhậm Kiều mà quên phần của cô sao?

Yên tâm, không tôi ra tay, cũng có người đến dạy lại cô .

giây tiếp theo, một người phụ nữ trung niên bù tóc rối, mặt đầy lửa giận xông đến.

Vừa thấy Đặng Mạn, bà ta lao lên cơn lốc, đá một cú vào bụng khiến cô ta ngã sõng soài xuống đất.

Không kịp để Đặng Mạn hồn, bà ta nắm tóc cô ta, tát tới tấp hai cái trời giáng:

“Đồ con hư đốn!

Bà Trang tốt bụng vậy, tài trợ mày ăn học, cho mày lên học.

Mà mày lại trơ trẽn đi dụ dỗ chồng người ta?!

đẻ luôn con riêng nữa?!

Mặt mũi mày làm bằng cái vậy, hả con đĩ rác rưởi?!”

Đặng Mạn bị đánh đến sững người, mãi mới hồn được, sững sờ kêu lên:

“Mẹ… sao mẹ lại ở đây?!”

Đúng vậy, người phụ nữ đó là mẹ ruột của Đặng Mạn.

Trước khi quyết định tài trợ học phí, tôi từng đến tận nhà từng em để khảo sát cảnh thực tế.

ba học tôi chọn, Đặng Mạn là người có cảnh khốn khổ nhất.

Cha mất sớm, mẹ trọng nam khinh nữ cực đoan.

Dù em trai mới có hai tuổi, mẹ cô ta vẫn dồn hết tiền cho thằng bé học lớp mầm non cao , Đặng Mạn thì không muốn cho đi học tiếp.

Mặc dù cô ta thi đỗ vào trường ba trọng điểm, mẹ vẫn khăng khăng nghỉ học ở nhà.

Trước đây, mẹ của Đặng Mạn đã tính sẵn:

Đợi con gái đủ 18 tuổi gả đi lấy sính lễ, đổi tiền cho con trai đi học.

Nhưng rồi tôi xuất hiện, thay đổi toàn kế hoạch của bà ta.

Tôi nói rõ: chỉ bà đồng ý cho Đặng Mạn tiếp tục đi học, tôi tài trợ học phí đến khi cô ta tốt nghiệp học.

Và nếu sau này em trai cô ấy cũng thi đỗ ba, đỗ học, tôi cũng sẵn sàng tiếp tục tài trợ.

Vừa nghe đến quyền lợi liên quan con trai, bà mẹ kia lập tức đồng ý.

Sau khi tốt nghiệp, sợ bị mẹ và em trai bòn rút, Đặng Mạn không dám về nhà.

Cô ta lén kết hôn và con với Nhậm Kiều mà không cho nhà biết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương