Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi nhìn ông, bật cười sảng khoái: “Anh soi gương chưa? Nước tiểu anh là loại không phản quang à nhìn không bản mặt bây ?”
tôi vẫn quỳ gối, lải nhải xin lỗi, cầu xin quay lại.
Đúng mẹ gọi bảo vệ tới kéo ông dì Triệu cũng xông tới, la hét ầm trời: “Đồ hồ tinh! hôn rồi còn quyến rũ chồng tôi, đồ mặt dày trắng trợn!”
tôi lập tức tát dì Triệu mấy phát trời giáng: “Câm miệng! Ngữ máu lạnh ăn tươi nuốt sống là cô, giả vờ yếu đuối nhưng ác độc cũng là cô! Đúng là đáng chết, hại chết chồng trước chưa đủ, còn phá tan tôi!”
Nói đây, ông khóc lóc ầm ĩ, đổ hết mọi bi kịch trong lên đầu dì Triệu, rằng nếu không có này vợ hiền con ngoan, gia đình hạnh phúc.
Dì Triệu đầu sững sờ, gào lại: “Ông giỏi lắm à? Ông không tự nguyện liếm gót tôi à? Nếu không ông bám riết tôi thèm ông chắc? Ông đúng là đồ vô dụng, tôi xui tám nổi ông!”
Hai , một già một héo, lao vào nhau vừa chửi vừa tát, lôi nhau bóc phốt đủ thứ bí mật xấu hổ.
Tôi đứng nhìn nói là: “Quá đã!”
Cuối cùng, mẹ tôi nhấc điện thoại gọi cảnh : “Cãi nhau to thế này không chỉ phiền hàng xóm, còn làm giật hoa lá cây cảnh nhà tôi nữa đấy.”
Kết quả đó … Vì hai đều đánh nhau, không chịu hòa giải, nên cảnh mỗi 5 ngày thả .
9
Nửa năm , tôi bước vào kỳ đại học.
Hôm xong, mẹ nghiêm túc nói với tôi rằng có chuyện nói.
Hóa , một tháng trước kỳ , tôi bị chẩn đoán ung thư. Ngay biết tin, dì Triệu lập tức đề nghị hôn. tôi nổi giận, cắt đứt quan hệ với dì Triệu và Cao Thịnh Dương. Chưa hết, đó ông còn tay giết dì Triệu, rồi bị bắt .
Trong trại tạm , ông liên tục nói với cảnh rằng: “Tôi từng là thầy giáo, là được kính trọng. Trước con đàn ham tiền đó, tôi là thanh nhã. Chính nó đẩy tôi bước đường này!”
Mẹ kể chuyện rất bình thản. nói chờ tôi xong nói, để không ảnh hưởng kỳ tôi.
Tôi im lặng không nói, chỉ hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Bởi với tôi, từ tận kiếp trước bây , trong lòng đã chẳng còn chỗ cho hai chữ “ ơi” nữa.
có điểm , tôi xếp hạng 99 toàn thành phố khối tự nhiên.
Đúng , trại tạm gọi cho tôi.
Cảnh nói: “ biết không còn sống được lâu nên ông muốn gặp .”
Tôi hỏi: “Ông còn muốn nói gì nữa?”
Cảnh đáp: “Ông bảo là ‘tác phẩm’ tuyệt vời nhất ông . Chỉ nghĩ , ông cảm thấy chút thành tựu trong .”
Tôi lặng một rồi nhờ: “Anh nhắn giúp ông mấy câu: Khoảnh khắc hạnh phúc nhất tôi là ngày mẹ và ông hôn. Tiếc thay giết không là dì Triệu, là ông. Nếu dì Triệu giết ông tốt hơn. Nhờ ông tôi mất cơ hội công chức rồi đấy. Ông chẳng bao biết nghĩ cho tôi gì . Tôi ghét ông.”
Cảnh ngạc nhiên, nhưng dưới sự nhấn mạnh tôi, anh gật đầu đồng ý.
cúp máy, tôi nhìn thấy mẹ từ xa chạy về phía tôi.
Gió mùa hè thổi tung mái tóc làm , khiến càng trông trẻ trung, xinh đẹp hơn.
Tôi cười lớn, vừa vẫy tay vừa chạy bên mẹ.
Tôi tin chắc rằng, những tháng năm còn lại sẽ tràn ngập những gam màu tươi sáng. Vì tương lai tôi và mẹ ắt hẳn sẽ rất đáng mong đợi.
(Toàn văn hoàn)