Mẹ tôi trọng nam khinh nữ nhưng bà không bao giờ chịu thừa nhận.
Bởi bà chỉ có mình tôi là con gái duy nhất.
Không phải bà không muốn sinh con trai, mà là lúc đó điều kiện không cho phép.
Bà hận tôi vì đã chiếm mất “suất” sinh con trai của bà, nhưng vẫn một mực chối bỏ.
Để chứng minh con gái không hề kém con trai, tôi liều mạng kiếm tiền cho bà tiêu.
Tôi mua biệt thự để bà ở, để bà trở thành người mẹ phong quang nhất làng.
Vậy mà bà vẫn nói:
“Nếu tao sinh được con trai thì chắc chắn còn vinh quang hơn bây giờ.
Con trai tao sẽ rước con dâu về hầu hạ tao, tao còn có thể tiêu tiền của con dâu nữa.”
Bao nhiêu nỗ lực từ nhỏ tới lớn, chẳng được một câu khẳng định hay khen ngợi.
Vì cắm đầu kiếm tiền, làm việc đến kiệt sức, mới 30 tuổi tôi đã ra đi.
Trước khi nhắm mắt, mẹ tôi khóc đến đau lòng xé ruột:
“Kiếm tiền là việc của đàn ông, phụ nữ như chúng ta không hợp làm mấy chuyện này.
Số tao sao khổ thế, sinh con gái còn chết sớm!
Nếu tao sinh được con trai thì giờ đã bế cháu rồi, đâu đến mức tuyệt tự như thế này!”
Tôi rút tay ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Kiếp sau, xin đừng để tôi đầu thai vào một gia đình như vậy nữa.
Tiếc là trời chẳng theo ý người.
Tôi lại đầu thai vào bụng mẹ.
Chỉ khác là lần này, mẹ tôi thực sự sinh được một đứa con trai.