Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Bữa sáng hôm đó, tôi ngồi lòng bồn chồn không yên.

Từ đầu tới cuối bữa ăn, chẳng thấy bóng dáng anh trai đâu.

Lúc này, dây thần kinh đang căng cứng mới tạm buông lỏng.

tránh chạm mặt anh, tôi nghĩ đủ mọi .

Ngay cả vệ sinh cũng lén lút, nhịn đến mức không nổi mới dám ra.

Trước tiên, tôi khẽ hé cửa một khe , chắc chắn ngoài không có anh trai mới rón rén chạy vụt .

Xong việc, tôi lập tức chạy như bay về phòng.

Nằm dài trên giường, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán.

May quá…không thấy con rắn đó.

đề phòng anh trai chui qua khe cửa, trước khi ngủ tôi luôn dùng sách chặn kín, còn cửa sổ thì đóng chặt không hở một kẽ.

Âm thầm “ẩn ” suốt mấy ngày, không đụng mặt anh.

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cùng sống dưới một mái nhà, này rõ ràng không thể duy trì mãi.

Quả nhiên, chưa tới hai ngày sau, bố mẹ đã dắt anh trai tới trước mặt tôi.

thể hiện sự thân thiết và gắn bó của gia đình, gần như ép buộc anh ôm tôi một .

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng không thể từ chối.

Một là không nói được, hai là làm bố mẹ buồn.

Bố mẹ dưới cầu thang, ánh mắt tràn đầy mong đợi, mỉm cười rạng rỡ.

Dưới sự thúc giục của , anh trai bước lên cầu thang, mặt không biểu cảm, cúi người dang ôm tôi.

Tôi run lẩy bẩy, hoảng đến mức buột :

“Không… không…”

Đôi mắt anh bỗng sáng lên.

Như thể vừa phát hiện ra điều thú vị, anh chăm chú nhìn tôi thật lâu.

Sau đó mới ghé sát, khẽ cất giọng tai.

Giọng anh hơi khàn, như đã lâu lắm không nói:

“Em… biết nói?”

Tôi mím chặt môi, điên cuồng đầu.

Anh nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Dòng chữ “bình luận nổi” thi nhau xuất hiện:

【 Tôi còn bất ngờ hơn cả nam chính, nữ phụ biết nói sao? 】

【 Thế tại sao trước giờ cô không nói? 】

【 Quên rồi à? Nữ phụ vốn biết nói, chỉ vì chấn thương tâm lý nên mới không phát ra . 】

【 Mẹ cô mang thai trước khi cưới, sau đó tái hôn. chồng mới biết sự tồn tại của con gái, bà đã giấu cô trong tầng hầm, cấm phát ra bất cứ âm thanh . 】

【 Có , cô bị chuột dọa khóc thành , người đàn ông phát hiện rồi tức giận bỏ rơi mẹ. 】

【 Mẹ oán hận, cho rằng chính cô đã phá hỏng hạnh phúc bà cực khổ mới có, nên bỏ cô trước cửa trại trẻ mồ côi. 】

【 Từ đó, nữ phụ không bao giờ nói nữa. Cô luôn tin rằng mẹ bỏ chính vì lý do đó. 】

【 Nữ phụ cũng là một đứa trẻ đáng thương… 】

Đọc xong những dòng chữ , tôi cúi đầu.

Sống mũi cay cay, mắt cũng nóng lên.

Nhưng… tôi cố nhịn.

4

Từ hôm đó, anh trai bỗng đặc biệt thích tìm tôi nói chuyện.

Bố mẹ vì hiểu được tôi nói nên cả ngày ngồi trước tivi học thủ ngữ.

Anh thì ngồi cạnh, kiên nhẫn bóc quýt cho tôi.

Bố mẹ nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều vui mừng.

Mẹ lấp lánh mắt nói:

“Tiểu Lân giỏi quá, còn biết bóc quýt cho em gái nữa.”

Bố cười:

“Anh đã biết việc nhận nuôi Nhan Nhan là quyết định đúng . Giờ xem bọn thân thiết thế này, tính Tiểu Lân cũng cởi mở hơn hẳn.”

“Đúng vậy, trước đây Tiểu Lân lúc cũng nhốt trong phòng, bây giờ ngồi phòng khách xem tivi cùng mọi người rồi.”

Anh bóc xong, mỉm cười đưa múi quýt đến sát tôi.

Tôi run rẩy há .

Anh khẽ hỏi:

“Em gái, ngọt không?”

Tôi cố gắng kìm lại thôi thúc bỏ chạy, cứng đờ gật đầu.

“Nhìn nét mặt em không được tốt lắm… chua quá à? anh bóc quả khác cho.”

Tôi vội đầu, gượng gạo nặn ra một nụ cười.

【 Ha ha ha, bé nữ phụ cười nhìn khổ sở quá. 】

【 Anh trai này đúng là xấu tính, từ khi phát hiện bé nữ phụ biết nói là toàn tìm chọc cho cô bé mở . 】

【 Bố mẹ bây giờ mới nhận ra – anh trai đã nói chuyện. 】

【 Mẹ mừng phát điên, bóp đùi bố đến tím cả một mảng. 】

Tôi lại một tờ giấy “buồn ngủ, nghỉ trước”, rồi mơ mơ màng màng lên lầu, trở về phòng .

Tôi… tôi thật sự rất anh trai.

Nhưng… tôi lại không nỡ rời xa bố mẹ tốt đến vậy.

nấu cho tôi ăn ngon, mua quần áo đẹp, còn khó học thủ ngữ chỉ có thể giao tiếp với tôi.

luôn kiên nhẫn, luôn động viên tôi.

Như thể… tôi cũng xứng đáng được yêu thương đến vậy.

Đã mấy , tôi lo rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi vùi mặt gối, dù chỉ một giây thôi cũng được, tôi… không tỉnh lại.

5

Ngày trời âm u mưa dầm, tôi nhặt được một bé mèo mướp trong sân.

Con bé gầy nhẳng, ướt sũng, co ro thành một cục, kêu yếu ớt như sắp tắt.

Tôi ôm hiên, cho uống chút sữa dê.

chỉ liếm hai ngụm, rồi nằm im thin thít.

Hình như… sắp chết rồi…

Tôi ôm chặt trong lòng, định tìm bố mẹ giúp.

Vừa quay người đã đụng ngay anh trai.

Anh nhướn mày:

“Vội vàng làm thế?”

Tôi theo bản năng che con mèo trong ngực.

Anh tò mò:

“Em ôm vậy?”

Tôi đầu, lùi về sau.

Anh từng bước tiến lại gần.

“Meo~”

kêu yếu xìu của mèo con vang lên.

Tôi chột dạ.

Nhưng anh trai lại khẽ run, lùi hẳn mấy bước:

“Từ đâu ra con mèo này?”

Mèo con cựa đòi xuống, tôi đành đặt xuống đất.

Không ngờ lại đặc biệt hứng thú với anh trai, thân tròn lẳn lư bước tới:

“Meo~”

Anh hít mạnh một hơi, như gặp kẻ địch lớn.

Luống cuống bẻ đại một cành cây chậu cảnh, giơ lên trước mặt làm vũ khí, giọng còn hơi run:

“L-lui ra…”

Tôi sững người.

Bình luận nổi lập tức tràn màn hình:

【 Không ngờ nhỉ, anh trai thường ngày mang phong thái “xà vương” cao lãnh, giờ lại bị một bé mèo con dọa đến mềm nhũn chân, đúng là mất hết hình tượng. 】

đầu trực quan cảm nhận sức mạnh “áp chế huyết mạch”. 】

【 Món ăn cay gặp hổ con đáng yêu, bản năng hãi trỗi dậy~ 】

đầu trong mắt nữ phụ không còn là sự hãi với anh trai, “à thì ra chỉ cần vậy là có thể nắm thóp” bừng tỉnh ngộ. 】

Mèo con hình như rất thích anh, còn dụi dụi đầu lông mềm ống quần anh:

“Meo~”

Anh trai bủn rủn ngồi bệt xuống đất.

Tin xấu: bố và anh trai đều mèo, nên nhà không thể nuôi.

Tin tốt: tin nhận nuôi mẹ đăng trên WeChat đã có người liên hệ.

Người đó là hàng xóm, và người nhận mèo là con trai cô .

Cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, da trắng trẻo, đeo kính, trông như học sinh giỏi.

Cậu đón mèo từ tôi, hơi ngượng ngùng cảm ơn, rồi theo mẹ chuẩn bị rời .

Tôi khẽ chọc cậu, đưa một tờ giấy:

【 Cảm ơn anh. Mèo ngoan lắm, biết tự ăn, bẩn nhà nên sẽ ra đất vệ sinh. Nhờ anh chăm sóc giúp em. 】

Cậu hàng xóm nhìn tờ giấy, má ửng hồng.

Không dám nhìn thẳng tôi, chỉ khẽ nói:

“Anh sẽ làm tốt.”

Mèo vừa rời , cơ thể căng cứng của anh trai lập tức thả lỏng.

Chạm ánh mắt dò xét của tôi, anh lúng túng né sang chỗ khác, gãi mũi:

“Này… chuyện này không được kể cho ai biết.”

【 Bí mật nhé~ 】

【 Nữ phụ và anh trai đã có một bí mật riêng cho nhau rồi đấy. 】

6

Sắp đến ngày khai giảng, cuối cùng tôi cũng không suốt ngày đối mặt với anh trai nữa.

Có vẻ như anh đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

Không biết từ đâu anh kiếm được một chiếc xe đạp trẻ em, hứng khởi dạy tôi tập.

Bố mẹ nhìn thấy cảnh này liền trao nhau ánh mắt đầy mãn nguyện.

Chỉ riêng tôi là phát hiện trên trán anh thoáng hiện rồi biến mất ngay – một lớp vảy lấp lánh.

Đó… là vảy rắn.

Tôi cố kìm cơn choáng váng, run rẩy nắm lái.

Dù có anh phía sau đỡ, tôi chao đảo như sắp ngã.

“Anh thử buông xem?” – anh bỗng lên .

Tôi hoảng hồn, vội đầu lia lịa:

“Không… không…”

Anh bật cười khẽ:

“Ngoài chữ ‘không’, em còn biết nói khác không?”

Tôi lập tức ngậm chặt , không dám phát ra âm thanh nữa.

thoát khỏi “ma trảo” của anh càng sớm càng tốt, tôi dốc hết ý chí, chỉ trong nửa đã học được xe.

Nhưng anh chưa buông tha.

này, anh đề nghị dạy tôi ném bóng rổ.

Bố mẹ vui vẻ kéo ghế ra xem, ngay cả cô giúp việc và chú lái xe cũng háo hức quanh.

Lời từ chối vừa lên tới môi, tôi lại nuốt xuống.

Rổ bóng cao vút.

Người tôi xíu, ném thế cũng không , mồ hôi túa ra ướt trán.

Anh kiên nhẫn chỉnh lại tư thế , hướng dẫn từng động tác.

Bố mẹ , ánh mắt đầy niềm vui, thỉnh thoảng ghé tai nhau thì thầm.

… có đang nghĩ tôi quá vụng về?

Ở trại trẻ mồ côi từng tổ chức đại hội thể thao.

Tôi tham gia chạy, nhảy dây, cả bóng bàn.

Kết quả… cũng cuối.

Cô giáo đầu bảo tôi tứ chi không phối hợp, các bạn thì cười chê tôi ngốc.

Giờ tôi mỏi nhừ, nhưng chưa ném trúng một quả .

Tôi càng lúc càng sốt ruột, mặt đỏ bừng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương