Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chưa kịp nói hết câu, tôi đã giơ chân cao, nhắm ngay cổ cậu ta mà ép xuống, khiến cậu ta nằm vật ra sàn.
Kiếp trước tôi đóng không ít phim hành động. Vì muốn thật nhất, tôi chưa từng dùng diễn viên đóng thế, tất cả đều tự mình thực hiện các cảnh quay.
Xử lý xong cậu ta, tôi lạnh lùng quét mắt nhìn quanh lớp: “Còn ai không phục thì bước ra đây. Chúng ta lần lượt solo.”
Cả lớp lập tức náo loạn. Nhiều người không nhịn được mà hít sâu một hơi. Chỉ trong chốc lát, tiếng “woa” vang lên khắp nơi.
Một bạn nữ nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh hình ngôi sao, cảm thán: “Bạn ngầu quá trời luôn! Cái động tác khi nãy làm như nào vậy? Có thể chỉ cho mình không?”
Nhưng em gái tôi bỗng hừ lạnh một tiếng, khiến bạn kia lập tức im bặt.
“Ly Nguyệt, mày tưởng làm thế là che giấu được chuyện mày là đứa đầu đất à?”
Em tôi từng bước tiến về phía tôi, dùng đôi giày da đen bóng của nó dẫm mạnh lên quyển sách của tôi ngay trước mặt tôi.
“Để tao nói cho mày biết, kỳ thi toán tháng sau ấy. Để rồi xem lúc đó mày sẽ bị bẽ mặt thế nào.”
Tôi nhìn nó, khẽ cong khóe môi: “Tháng sau sao? Dù là tháng này cũng không thành vấn đề. Giải nhất quốc gia chắc chắn sẽ về tay tôi.”
5
Suốt một tháng sau đó, em gái tôi lôi kéo cả lớp cô lập tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không bận tâm đến thứ bạo lực lạnh lùng đó.
Tôi nhịn ăn vài bữa, dùng tiền đó mua một quyển đề thi toán nâng cao, cứ mỗi khi rảnh rỗi là lại mang ra luyện đề.
Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến – ngày thi Toán cấp quốc gia.
Vì đây là một kỳ thi tầm cỡ quốc gia và vô cùng quan trọng nên không ít đài truyền hình địa phương cũng có mặt tại điểm thi.
Ngay khi tôi vừa đến nơi, một nữ phóng viên liền bước tới chặn tôi lại: “Chào em, cho chị hỏi em là học sinh trường nào? Thành tích học tập ở trường ra sao?”
Kiếp trước tôi đã từng được phỏng vấn không biết bao nhiêu lần, nên lần này tôi gần như theo bản năng mà tìm được đúng ống kính.
“Em là học sinh trường Nhất Trung, thành tích cũng… tạm ổn thôi ạ.”
“Vậy em có tự tin với kỳ thi lần này không?”
“Rất tự tin ạ, chỉ hy vọng đề thi sắp tới cũng cho em đủ tự tin để phát huy.” Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu với chị ấy.
“Xin lỗi chị nhưng sắp đến giờ rồi, em phải vào thi đây.”
Tôi chỉ là vô tình đồng ý trả lời phỏng vấn. Nhưng không ngờ rằng bánh răng số phận lại bắt đầu xoay chuyển từ giây phút ấy.
Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Lúc tôi ra khỏi phòng thi thì thấy nữ phóng viên ban nãy đang đứng chờ bên kia đường.
Giữa dòng người đông đúc, chị ấy vẫn nhìn tôi, cười dịu dàng: “Chúng ta lại gặp nhau rồi. Cho chị hỏi lần này em làm bài thế nào?”
Tôi đùa nhẹ: “Cũng tạm được ạ. Chỉ mong điểm thi đừng tạt nước lạnh vào mặt em là tốt rồi.”
Khóe mắt tôi thoáng liếc qua chiếc Maybach đỗ cạnh chị ấy, bên trong có người đang nhìn tôi, hình như còn bật cười khẽ một cái.
Không hiểu vì sao mà chiếc xe đó lại khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc, như thể đã từng thấy trước đây.
Cuối buổi phỏng vấn, chị phóng viên không kìm được mà thốt lên cảm thán: “Nếu không phải em đang mặc đồng phục học sinh thì chị thật sự nghĩ em là minh tinh trong giới giải trí đấy. Ngoại hình và phong thái của em đều rất xuất sắc. Quan trọng hơn cả là em có khí chất đặc biệt mà ít ai có được.”
6
Ngày thi hôm đó là vào thứ Bảy.
Đến hôm thứ Hai tôi quay lại trường, thì đột nhiên không còn ai mỉa mai tôi nữa. Hoặc nói đúng hơn là bọn họ không có thời gian để mỉa mai.
Cả lớp đang sục sôi bàn tán: “Trời ơi, mấy cậu coi hot search chưa? Nghe nói đạo diễn Quách nổi tiếng của giới giải trí đã đến trường mình tuyển vai nữ chính đó!”
Tôi lặng lẽ liếc qua màn hình điện thoại của cậu bạn mập ngồi bàn trên thì thấy trên đó đang hiển thị dòng hot search: #Đạo_diễn_Quách_tìm_nữ_chính_cho_phim_mới. Phía sau còn có chữ đỏ – tin hot.
Bình luận bên dưới cũng vô cùng nhộn nhịp:
【Lộc trời kiểu này không biết rơi vào ai nữa, từ trước đến nay phim nào phim nấy của đạo diễn Quách cũng hot hết trơn.】
【Cứu tôi với, nam chính phim mới là thần tượng của tôi đấy, ghen tỵ với nữ chính quá đi mất thôi!】
【Nghe nói đạo diễn Quách đã tia người đó từ sớm rồi, giờ đang đến trường tìm người.】
【Cầu may một vé, ông ấy nổi tiếng là “chính chủ cuồng nhan sắc”, ai mà lọt vào mắt xanh chắc cũng cực phẩm lắm.】
【Ủng hộ đạo diễn Quách! Phim học đường phải để thiếu nữ thật sự diễn mới hợp!】
Rồi tôi bỗng nghe vài bạn học thì thầm với nhau:
“Ê, có khi nào là Thẩm tiểu thư không? Cô ta lúc nào cũng khoe bố mẹ sẽ nâng đỡ cô để trở thành một ngôi sao mà.”
“Rất có thể đó chứ. Nhà cô ta quyền lực như thế cơ mà.”
Nghe đến đó, khóe miệng em gái tôi không kìm được mà cong lên.
Nó mỉm cười đắc ý: “Bố mẹ tôi từng dẫn tôi đi ăn với chú Quách rồi. Chú ấy từng nói tôi có tố chất tốt, nếu có vai sẽ ưu tiên tôi trước. Nếu không phải bố mẹ tôi muốn tôi đi học đàng hoàng thì tôi còn lâu mới ngồi ở đây. Bởi vì giới giải trí mới là nơi tôi thuộc về.”
Trong lúc nói chuyện, ngoài hành lang bỗng có một nam sinh thở hồng hộc chạy vào, mặt đỏ bừng đầy kích động: “Báo tin mới đây! Đạo diễn Quách cùng đoàn làm phim đã tới khu vực lớp mình rồi!”
Cậu ta mắt sáng rực: “Hiện tại ban giám hiệu đang ở văn phòng chuyên môn. Trời ơi, lớp mình sắp có minh tinh rồi!”
Cả lớp lập tức náo loạn.
Đạo diễn Quách sao?
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nhịn được mà đụng nhẹ vào bạn nam ngồi trước hỏi: “Đạo diễn Quách là ai vậy?”
Cậu bé mập vẫn còn ám ảnh vụ tôi vung tay múa chân lần trước, bị tôi chọc nhẹ cũng co giật cả người, vội vàng ôm eo phòng thủ.
“Quách… là đạo diễn chuyên làm phim học đường đó!” Cậu ta vừa nói vừa run rẩy nhìn tôi như gặp sát tinh.
Tôi chỉ “Ồ” một tiếng, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống.
Kiếp trước, đạo diễn Quách cực kỳ chán ghét mấy “phú nhị đại” như tôi – những kẻ được chống lưng bởi gia thế. Ông ta từng tuyên bố sẽ không hợp tác với kiểu người đó. Tôi nghĩ chắc kiếp này ông ta cũng chẳng liên quan gì đến tôi đâu.
Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, các bạn học trở lại chỗ ngồi.
Nhưng vẫn không ngừng thì thầm bàn tán.
Phần lớn đều cho rằng đạo diễn đến tìm em gái tôi. Dù gì nhà cô ta cũng có quyền thế, cô ta ăn mặc cũng sành điệu, lại từng tuyên bố muốn vào showbiz kia mà.
Tôi đang định mở sách ra thì bất ngờ nghe thấy giọng một bạn nữ thì thào: “Có khi nào là Ly Nguyệt không nhỉ? Nhan sắc cô ấy là nổi bật nhất trong lớp mình đó.”
Mặc dù âm lượng không quá lớn, nhưng câu nói ấy vẫn đủ để lọt vào tai em gái tôi.
Nó đang soi gương tô son, nghe thấy liền nổi giận: “Mày bị bệnh à?”
Rồi nó đập gương xuống bàn, trừng mắt nhìn bạn nữ kia: “Tao nói cho mày biết, đạo diễn muốn tuyển người thì không đơn giản như vậy đâu. Người được chọn đều phải có ‘bối cảnh’ nhất định. Không hiểu biết thì đừng nói bừa!”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên giọng của thầy giám thị: “Vâng, đạo diễn Quách, học sinh đó đang học ở lớp 3. Thật không ngờ rằng bình thường em ấy ít nói như vậy, mà lại may mắn được ngài chọn trúng.”
Cả lớp lập tức nín thở.
Lớp 3? Chẳng phải là lớp chúng tôi sao?
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Không cần thầy dẫn vào đâu. Để tôi tự vào, tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy.”
7
Khi đạo diễn Quách cùng vài trợ lý bước vào lớp thì không khí tĩnh lặng bao trùm cả lớp, cũng không ai dám thở mạnh.
Em gái tôi khẽ bật cười đắc ý, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để được chọn. Nó tự tin ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng, như thể sợ rằng đạo diễn sẽ không nhìn thấy mình.
Thực ra việc không mặc đồng phục đã khiến nó nổi bật hơn hẳn các bạn học khác rồi.
Thế nhưng, đạo diễn Quách chẳng buồn liếc nó lấy một cái. Ánh mắt ông lướt qua cả lớp, chậm rãi quan sát.
“Chú Quách ơi.”
Thấy mình không được để ý, em tôi không nhịn được mà lên tiếng.
Nó nhắc nhẹ: “Cháu ở đây này.”
Nghe vậy, đạo diễn Quách nhìn sang, trong mắt thoáng một tia nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng dời đi. Ông chỉ gật đầu xã giao một cái.
Em gái còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã vội hỏi tiếp: “Không phải chú đến tìm cháu sao?”
Cùng lúc đó, ánh mắt đạo diễn Quách dừng lại ở cuối lớp – nơi tôi đang ngồi.
“Ly Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Tôi phát hiện ánh mắt ông chuyển từ lạnh nhạt sang vui mừng chỉ trong tích tắc.
“Cho phép chú tự giới thiệu, chú tên là Quách Lam, là một đạo diễn. Cháu có hứng thú đóng phim không?”
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì em gái đã “vụt” một tiếng đứng bật dậy cùng với gương mặt đang run rẩy: “Sao lại là… cô ta?!”
Nó gần như gào lên theo bản năng, nhưng dù nó phản ứng ra sao thì cũng chẳng thay đổi được gì.