Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đạo diễn Quách nói rằng từ ngày tôi tham gia kỳ thi Toán cấp quốc gia thì ông đã chú ý đến tôi từ ngoài phòng thi rồi. Lúc đó lại đúng lúc tôi đang được phỏng vấn, ông nghe được đoạn trò chuyện ấy và cảm thấy tôi rất phù hợp với hình tượng nữ chính trong phim mới sắp ra mắt của mình.
Đến lúc này tôi mới bừng tỉnh — thì ra người ngồi trong chiếc Maybach hôm ấy, chính là ông ta.
Tôi từng nghĩ rằng từ ngày bị từ chối nhận nuôi, tôi đã không còn liên quan gì đến giới giải trí nữa rồi. Vậy mà không ngờ, vận mệnh lại xoay chuyển một lần nữa.
Chỉ khác là, lần này… sau lưng tôi không còn nhà họ Thẩm nữa rồi.
8
Vài ngày sau đó, em gái tôi đã bị đả kích nặng nề.
Nó bỏ học trên trường, không ai biết nó đang làm gì và ở đâu.
Cánh truyền thông đến trường tìm tôi phỏng vấn ngày một nhiều, nhưng đều bị bảo vệ ngăn lại ngoài cổng, cũng nhờ thế mà tôi được yên tĩnh một lát.
Hôm ấy tôi đang ngồi trong lớp đọc sách thì có một bạn học đến gọi: “Ly Nguyệt, hiệu trưởng tìm cậu đấy.”
Sau khi đến được văn phòng hiệu trưởng, tôi đã bất ngờ khi thấy lại gương mặt giả nhân giả nghĩa của bà Thẩm.
“Cháu là Ly Nguyệt đúng không? Ngồi đi.”
Bà ta trông hiền từ, nói xong liền nhẹ nhàng nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Kiếp trước, chính tôi cũng từng bị vẻ ngoài đó mê hoặc, để rồi phải chết thảm vào năm thứ 5 kể từ ngày được họ nhận nuôi.
Em gái thì ngồi cạnh cười khẩy, thân mật khoác tay bà Thẩm như thể hai người là mẹ con thật sự.
“Mẹ ơi, chính cô ta muốn nổi tiếng nên mới giành lấy vai nữ chính trong phim của chú Quách.”
Nó bĩu môi, nói: “Tụi con ai cũng ngán cô ta cả, ai biết cô ta dùng thủ đoạn gì nữa. Vai nữ chính đó đáng lẽ là của con mới phải.”
Hiệu trưởng đập bàn đứng dậy: “Ly Nguyệt! Em làm gì vậy hả? Là học sinh thì phải lo học hành chứ! Sao lại âm thầm dây vào mấy chuyện rối ren thế này?”
Tôi bình thản đáp: “Em chẳng làm gì cả. Là đạo diễn tự nguyện chọn em mà.”
“Nhưng Tiểu Tiểu hợp vai đó hơn cháu.” Bà Thẩm lên tiếng cắt ngang lời tôi.
“Và cháu hoàn toàn có thể từ chối.”
“Tại sao cháu phải từ chối? Những thứ thuộc về cháu, tại sao lại phải để người khác cướp mất dễ dàng như vậy được?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố kìm nén cơn giận.
“Con gái bà được làm nữ chính, còn người khác thì không sao? Trong mắt bà, người khác chỉ là món đồ để bà tùy tiện lấy đi bất cứ lúc nào hả?”
“Ly Nguyệt, mày nói chuyện với mẹ tao kiểu gì vậy hả? Tao thấy mày ngông cuồng lắm rồi đấy!” Em gái tôi hét lên, định đứng dậy nhưng bị bà Thẩm đưa tay cản lại.
Bà ta vẫn giữ nụ cười hiền hòa, ánh mắt thậm chí còn trở nên dịu dàng hơn.
“Cháu không đồng ý cũng được. Nhưng chúng tôi có rất nhiều cách để khiến cháu phải đồng ý. Cháu gái à, cháu còn trẻ người non dạ lắm. Đời người có nhiều con đường, cớ gì phải đi con đường không thuộc về mình chứ nhỉ?”
Bà ta từ trong túi lấy ra một tấm bằng khen, trên đó có dòng chữ “Giải Nhất quốc gia môn Toán học”, và nó in tên tôi.
Một lát sau, bà ta khẽ mỉm cười, dứt khoát xé rách tấm bằng thành hai nửa rồi tiện tay ném vào thùng rác.
“Thứ gì đến quá dễ dàng sẽ chỉ khiến cháu thua thảm hơn mà thôi.”
9
Chiều hôm đó, danh sách đạt giải cuộc thi Toán học cấp quốc gia được công bố.
Người duy nhất giành giải Nhất không phải học sinh trường bên.
Mà là… tôi.
Thầy dạy toán của lớp gần như phát cuồng vì sung sướng.
Thầy cầm danh sách lao thẳng vào lớp, giơ ngón cái về phía tôi, liên tục cảm thán: “Giỏi quá đi mất! Ly Nguyệt à, giờ em chính thức là thần tượng của thầy rồi đó! Bảo sao em chẳng bao giờ nghe giảng, hoá ra là biết hết rồi! Trời ơi, đúng là thiên tài của trường chúng ta”
Những bạn từng mỉa mai tôi giờ đều cúi đầu xấu hổ.
Thầy giáo toán mừng đến mức còn móc tiền túi mua hẳn một thùng kem thật to đãi cả lớp.
Khi lớp trưởng cùng các cán bộ lớp chia kem, cả lớp nhốn nháo reo hò như trẩy hội. Duy chỉ có mình em gái tôi là vẫn ngồi đó, bận rộn trang điểm.
Sau khi tô son chát phấn chỉn chu xong, nó đứng dậy, bước thẳng lên bục giảng.
Lớp trưởng tưởng nó lên lấy kem, liền đưa cho nó một cây: “Tiểu Tiểu, của cậu nè.”
Nhưng nó nhận lấy rồi… cố tình buông tay, làm cây kem trắng muốt rơi xuống nền, vỡ tan ra, văng đầy sàn.
Cả lớp sững sờ trong giây lát.
“Chỉ vậy mà cũng tranh nhau ăn à? Mấy người đói đến mức đó sao?” Nó cười nhạt, ra vẻ khinh thường.
Rồi lạnh lùng quay đầu nhìn tôi: “Ly Nguyệt, đừng vội vui mừng. Có những thứ… vốn dĩ không phải của mày đâu.”
Tôi lặng lẽ nhìn nó, mặt không cảm xúc. Chỉ cảm thấy… Hôm nay, lớp trang điểm của nó, có vẻ… dày hơn mọi khi.
10
Vài ngày sau, chị phóng viên đã từng phỏng vấn tôi lại tới trường mời tôi đi ăn.
Chị tự giới thiệu tên mình là Đinh Nhã, làm nghề báo đã được sáu hay bảy năm gì đó rồi.
“Chị vẫn luôn rất kỳ vọng vào em. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng em có một kiểu khí chất rất đặc biệt, như thể đã trải qua rất nhiều chuyện lớn, khuôn mặt em luôn toát ra vẻ bình tĩnh và từng trải.”
Đinh Nhã gắp cho tôi một cái đùi gà, vô tình lộ ra chuỗi hạt Phật thanh mảnh đeo trên tay.
“Chúc mừng em đoạt giải Nhất. Cũng chúc mừng em, trẻ tuổi như vậy đã trở thành nữ chính trong phim mới của đạo diễn Quách.”
Tôi nhận lấy lòng tốt của chị ấy: “Cảm ơn chị, chỉ có chị là luôn ủng hộ em.”
Chị bật cười: “Chị cũng có tin tốt nè. Ngoài tin về cô bé tài sắc vẹn toàn như em, chị còn tóm được một tin nóng sắp thành chủ đề chính đó. Đồng nghiệp của chị chụp được cảnh một tiểu thư nhà giàu nửa đêm đến gõ cửa nhà đạo diễn Quách để giành vai nữ chính. Cô ta còn cởi hết đồ ngoài cửa nữa cơ. Hiện tại bố mẹ cô ta đang ra sức xử lý khủng hoảng truyền thông, nhưng chị sẽ không để họ thành công đâu.
Nếu loại người như vậy cũng có thể chen chân vào showbiz thì thế giới này đúng là loạn thật rồi.”
Tôi khựng lại, tay đang cầm đùi gà định cho vào miệng cũng dừng lại.
“Người đó… có phải họ Thẩm không?”
“Suỵt.” Đinh Nhã vừa nói vừa giơ một ngón tay đặt trước môi.
Chị bí hiểm nháy mắt với tôi: “Bây giờ chưa thể nói được, nhưng sáng thứ Hai tuần sau em sẽ biết thôi.”
11
Điều tôi không ngờ đến là…
Vào ngày thứ Hai tuần sau, thứ lên trang đầu tin tức không phải chuyện về tiểu thư nhà giàu kia. Mà là: “Nữ phóng viên kỳ cựu bị sát hại, thi thể trôi nổi ở con sông ngoại thành.”
Chị ấy mất tích khi đang trên đường về nhà sau ca đêm, nghe nói là bị kéo lên một chiếc xe van màu đen bên vệ đường.
Trước khi chết, chị đã bị hành hạ dã man.
Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ trả thù có chủ đích và được lên kế hoạch kỹ lưỡng từ trước.
Trong đoạn video đã được làm mờ, tôi thấy tay phải thi thể đeo một chuỗi hạt Phật.
Khoảnh khắc đó tôi lập tức nhận ra ngay…
Thi thể đó là của Đinh Nhã.
12
Tối hôm đó, tôi trốn tiết tự học rồi rời khỏi trường.
May mà tôi vốn chẳng được thầy cô chú ý, có cũng được mà không cũng chẳng sao, nên không bị ai phát hiện.
Vài tiếng sau, tôi lững thững quay lại trường học trong đêm, đầu óc không ngừng suy nghĩ đủ chuyện.
Khi đi tới một ngã rẽ, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau. Tôi quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy… đó là em gái mình. Nó mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, vừa chạy vừa liên tục ngoái nhìn phía sau.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đột ngột hỏi khiến nó giật mình.
“Ly… Ly Nguyệt.” Nó run rẩy bắt lấy cổ tay tôi, móng tay gần như cắm vào da thịt tôi.
Tôi cảm nhận rõ được rằng nó đang sợ đến mức suýt khóc.
“Kiếp trước, lúc sống ở nhà họ Thẩm, chị có từng cảm thấy chỗ nào đó không ổn không? Ví dụ như… mỗi đêm bà Thẩm đều bắt chị uống một ly sữa, bảo là tốt cho sức khỏe. Nhưng sau đó chị lại ngủ mê man đến sáng… Và nếu một ngày nào đó chị không muốn uống nữa rồi nôn ra một ít, chị có từng cảm thấy… nửa đêm, tường phòng như đang chuyển động. Còn có cả âm thanh giống tiếng bánh xe lăn không?…”
Cơ thể em gái đột nhiên run bắn lên, nó nhào tới, gần như rít qua kẽ răng: “Chị có từng nghi ngờ… trong nhà họ Thẩm còn giấu một người nữa không? Một người mà chúng ta chưa từng gặp?! Một người mà mỗi đêm… đều xuất hiện trước giường em!”
Tôi mím môi, định nói sự thật với nó. Nhưng lại lo rằng với bản lĩnh của nó, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện ra và chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
“Quả nhiên chị biết gì đó!” Nó gắt gao nhìn tôi chằm chằm, mắt gần như đỏ ngầu.
“Chẳng trách chị lại nhường cơ hội được nhận nuôi cho em. Nói đi, có phải chị cố ý hại em không? Ly Nguyệt, nếu em chết thì chị cũng đừng mong được sống yên!”
Nhưng còn chưa kịp để tôi phản ứng thì một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên từ sau lưng.
“Tiểu Tiểu.”
Là bà Thẩm – trong bộ đồ quý phái, mặt mày từ ái như Quan Âm – xuất hiện cùng vài người đàn ông mặc đồ đen.
Trong khoảnh khắc đó, em gái tôi như bị bấm nút tạm dừng.
Nó như bị điện giật mà buông tay tôi ra, cứng đờ quay đầu lại: “…Mẹ.”
“Đêm hôm không ngoan ngoãn ngủ ở nhà mà chạy ra ngoài làm gì vậy con?” Giọng bà Thẩm ngọt ngào như nước đường.