Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Nói xong, tôi lại ngửa cổ uống rượu ừng ực.
Anh sải bước tới gần, mày nhíu , mắt bùng lửa . Nhưng nhìn tôi tiều tụy thế , cuối cùng chỉ đành dịu giọng: “Đào Đào, có chuyện gì ta nói rõ với nhau được không? Em đừng uống nữa.”
“Nói rõ? Tôi rất rõ rồi. ta… đã chia tay. Tôi không cản anh với… Hứa Di đâu.”
Men rượu bốc lên, tôi chẳng hiểu sao lại mạnh miệng nói hết.
“Chuyện đó tôi đã giải thích rồi. Tôi và Hứa Di không có gì cả.”
Hừ, tôi trắng trợn lườm anh.
“Liên quan gì tôi? ta… đã chia tay rồi. Tôi sẽ đi tìm một… người bạn khác, đẹp hơn anh.”
Rượu làm tôi to gan, bình thường chẳng bao giờ dám vào sàn nhảy, nay lại cố tỏ ra cứng cỏi, lảo đảo bước vào.
Anh theo sát, tay trái giữ hai tay tôi, tay vòng qua eo, cúi người vác tôi lên vai.
“Anh làm gì thế? Thả tôi , thả !”
Anh chẳng đáp, mặc tôi vùng vẫy.
Người xung quanh xôn xao nhìn, tôi vì sĩ diện chẳng giãy thêm.
Anh vác tôi ra bãi đỗ xe, khi dạ dày tôi cuộn trào, đầu óc choáng váng, anh mới buông .
“ yên.”
Giọng anh trầm cứng, mở cửa ghế phụ, nhét tôi vào, còn cài kỹ dây an toàn như sợ tôi chạy mất.
“Tôi buồn ngủ… đưa tôi về trường…”
Rượu ngấm nhiều, tôi gà gật, mí mắt sụp , chẳng còn để ý bên cạnh là ai.
“Đào Đào, tôi là tài xế của em sao? Giờ đã qua giờ giới nghiêm rồi.”
Tôi chẳng rõ, chỉ cảm giác có tiếng ong ong bên tai, bực bội lẩm bẩm: “Đừng ồn, tôi muốn ngủ.”
Âm quanh tôi bỗng im lặng, cuối cùng tôi được yên tĩnh mà thiếp đi.
Cửa ký túc đã khóa, anh đành đưa tôi về căn hộ ngoài trường.
Sợ tôi dậy đau đầu, anh pha sẵn ly mật ong, khẽ lay: “Đào Đào, dậy đi, uống nước đã.”
Anh vén tóc mai vướng trên má tôi, giọng dịu dàng.
Tôi vốn mệt lử, nhưng cơn khát làm tôi , dậy nhận lấy cốc, thử thấy không quá nóng liền uống cạn.
Nước ấm làm đầu óc táo hơn, tôi mới phát hiện đang nửa ngả trong vòng tay anh, tư thế vô cùng thân mật.
Thật muốn tát một cái, sao lại không kiềm chế được, còn tham luyến vòng tay .
“Giờ em thấy sao? ta có thể nói chuyện được rồi chứ?”
“Nói gì nữa? Chuyện anh với Hứa Di cả trường đều . Tôi sớm đã là quá khứ rồi.”
10
Quả nhiên táo hơn rồi, tôi nói chuyện mạch lạc hơn hẳn.
“Đào Đào, bài đăng đó là giả. Lúc đó anh không hề nhìn cô ta. Anh chỉ mới chuyện qua, sợ em tức nên mới nhắn tin em. Nhưng em thật sự rồi, chặn WeChat, gọi điện không bắt máy.”
mà sao thấy uất ức chứ? Người ấm ức là tôi mới đúng! Đáng đời tôi chặn, để anh nếm trải cảm giác của tôi.
Tôi hất đầu sang một bên, chẳng buồn anh giải thích.
Anh cúi đầu, vẻ mặt đầy mất mát, chẳng đọc ra được cảm xúc gì.
“Anh… không nên nói thế nào. Bài đăng đã xóa, mà anh vụng về, chẳng giỏi giải thích.”
“Được, anh không nói được, để tôi. Anh giải thích xem chuyện WeChat là sao? Rồi tôi chờ dưới ký túc, tận mắt thấy Hứa Di lao vào lòng anh. vì thế tôi mới xóa hết liên lạc. Tôi có thể chấp nhận anh nói chia tay, nhưng không thể chấp nhận anh bắt cá hai tay.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn ngập nghi hoặc.
“WeChat? Em đã chặn anh rồi mà. Anh từng phản bội em. Đào Đào, em hiểu lầm anh quá rồi.”
“Tôi đã thấy trên diễn đàn, nên gửi tin hỏi anh. Và anh trả lời: ‘Như em thấy’. Sau đó tôi dưới ký túc, nhìn thấy tận mắt cảnh đó.”
Anh nhíu mày, siết tay tôi đặt lên ngực , nhìn tôi tha thiết.
“Diệp Đào, anh thề anh từng gửi tin đó. Có lẽ ai đó động vào điện thoại của anh, khiến em thất vọng.”
Anh vội vàng giải thích: “Còn chuyện Hứa Di, đúng là cô ta đột ngột lao vào ôm anh. Anh sững một chút rồi lập tức đẩy ra. Việc , cả bạn cùng phòng và nhiều sinh viên đi ngang đều có thể chứng minh. Anh không hiểu vì sao cô ta lại làm . Nhưng thật sự, anh đã gạt ra.”
Tôi nhớ lại, đúng là lúc đó thấy cảnh ấy liền quay đầu bỏ chạy, không nhìn tiếp. Có lẽ thật sự tôi đã trách nhầm anh sao?
Giờ hiểu rõ hơn, tôi chỉ thấy mệt mỏi, muốn rút tay khỏi tay anh.
Nhưng anh vẫn siết , đôi mắt vốn đa tình nay lại ướt át, uất ức như một chú chó con bỏ rơi.
“Đào Đào, mọi chuyện đã rõ rồi, em còn muốn đẩy anh ra sao? Hai ngày nay anh nhớ em phát điên!”
lời thẳng thắn ấy, lòng tôi ngọt ngào dâng lên. Nhưng vừa mới nguôi , tôi không muốn tha thứ nhanh thế.
“Tôi mệt rồi, muốn rồi đi ngủ.”
Cơn say khiến tôi càng lúc càng buồn ngủ, tôi lắc đầu cố gắng táo.
“ tức là ta làm hòa rồi chứ?”
Ý thức tôi lờ mờ, suýt nữa gật đầu.
“Anh nghĩ gì thế? Tôi tha anh đâu! Tôi đi !”
Thấy tôi cứng rắn, anh thở dài, dẫn tôi vào phòng : “Bên trái là nước nóng, bên là nước lạnh. Trong tủ dưới bồn rửa có khăn mới. Em đi, anh đi lấy quần áo sạch em.”
Nói xong, anh vội vã đi ra. Không hiểu sao tôi thấy bước chân anh có chút kỳ lạ. Nhưng người tôi toàn mùi rượu, thôi trước đã.
11
Anh đóng cửa phòng chẽ. Đây là lần đầu có con gái ngủ lại nhà anh.
Anh mở tủ, chọn bộ quần đùi áo phông sạch, mang gõ cửa: “Anh để quần áo trên kệ trước cửa, em nhớ lấy nhé.”
Nói xong, anh bỏ vào phòng khách, ép trước màn hình code, không dám nghĩ linh tinh.
May mà nay tôi không trang điểm, nếu không chẳng tẩy sao.
“Đêm nay tôi ngủ đâu đây?”
Khoác chiếc áo phông rộng thùng thình, tôi thấy lúc nào như sắp lộ hàng.
“Có phòng khách, nhưng chỉ có ván giường thôi.”
Câu khả nghi nhỉ?
“ tôi ngủ giường , anh ra sofa.”
“Ngủ sofa được, nhưng phòng khách không có điều hòa, tôi sẽ nóng chết mất.”
Anh đưa tôi cốc nước ấm. Tôi nheo mắt nhìn, sao thấy khả nghi.
“Dù sao đây là nhà anh, anh trải đệm dưới đất ở phòng đi.”
Tôi trên giường, nhìn anh lụi hụi trải đệm, chẳng lẽ anh chỉ muốn cùng ngủ một phòng thôi sao?
Nhưng tôi mệt lử, vừa chạm gối đã buồn ngủ díp mắt.
“Đào Đào, em ngủ ?”
Trong cơn mơ màng, tôi đáp khẽ: “Gần rồi…”
Sau đó không rõ anh nói gì, chỉ “ừ” một tiếng.
Trong đêm, tôi lơ mơ cảm giác giường lõm , rồi lại phẳng ra, hơi ấm bao quanh.
là, lần đầu tôi ngủ ở nhà Lương Tinh Thước.
Sáng sau, còn , chuông cửa đã réo inh ỏi. Đầu đau như búa bổ, chẳng muốn động đậy.
Nhưng hơi ấm cạnh bên đã trở .
Anh vốn ngủ chẳng yên, chuông vừa vang đã dậy ngay. Sợ tôi làm ồn, anh rón rén đi mở cửa.
“ làm trò gì thế? qua không họp, nay đã mười giờ mà còn ngủ à?”
Diệp Đình hùng hổ xông vào, chẳng thèm cởi giày, phịch sofa.
Ngủ không ngon, Lương Tinh Thước ngây ra một lát mới nhận ra là Diệp Đình.
“Sao tự nhiên đây? Có gì nhắn WeChat, giờ đi ngay đi.”
Tình cảnh phức tạp, nếu anh tôi phát hiện, anh sẽ rất khó xử.
“ làm sao đấy? Vô duyên vô cớ đuổi tôi?”
Nói mãi không xong, anh đành định động tay lôi Diệp Đình ra.
Cửa phòng ngủ vốn không đóng kín, tiếng cãi cọ vọng vào đầu tôi như búa gõ.
Tôi dứt khoát vén chăn, bước ra: “Các người ồn ào quá, có người ta ngủ không đây!”
Không khí lập tức đông cứng.
Tôi dụi mắt, nhận ra người đàn ông đang nổi gân xanh, mặt dữ ấy là anh tôi – Diệp Đình.
“Ra là thế, chẳng trách vội đuổi tôi. Giỏi lắm, Lương Tinh Thước!”
Anh ấy nghiến răng, nắm tay siết như sắp giáng thẳng vào mặt anh.
12
“Anh, bình tĩnh đã!”
Tôi gần như ngay lập tức chắn trước mặt Lương Tinh Thước.
“Không ngờ, bao năm nay tôi đề phòng, cuối cùng trước khi tốt nghiệp vẫn dụ dỗ được em gái tôi. Hay lắm, để xem tôi có tha không!”
Anh đẩy tôi sang một bên, túm cổ áo Lương Tinh Thước, định ra tay. Nhưng cuối cùng vẫn buông ra, dữ gạt mạnh tay.
Anh lườm tôi, ánh mắt đầy oán hận rồi nhìn thấy bộ đồ rộng thùng thình tôi đang mặc – rõ ràng không của tôi.
Anh ấy nhắm mắt, nghiến răng gằn: “Giờ nói rõ hết anh!”
Nửa tiếng sau, tôi và Lương Tinh Thước đứng ngay ngắn, còn anh như ông chủ, truy xét từng câu.
“Những gì cần nói đã nói rồi, anh đừng tức nữa.”
Miệng , nhưng thật ra tôi đã lược bớt ít nhiều. Suốt lúc tôi kể, Lương Tinh Thước liếc tôi, tôi trừng lại. Nếu anh mà chuyện tôi từng… vượt rào, chắc nay là ngày giỗ hai đứa rồi.
“Tức là, hai đứa thức hẹn hò?”