Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi nhớ năm 17 tuổi, tôi từng mang quần áo đến đưa cho anh.
Không ngờ lại vô tình thấy hoa khôi của trường chặn anh trong phòng thay đồ.
“Chu Gia Vọng, em theo đuổi anh từ cấp 2 đến cấp 3, em thích anh như vậy, anh có thể ở bên em không?”
Tôi vội lùi vào góc khuất.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Gia Vọng: “Cô thích tôi thì có liên quan gì đến tôi?”
“Tránh ra.”
Hoa khôi bướng bỉnh níu lấy tay anh, đôi mắt hoe đỏ, giọng nói đầy ấm ức: “Anh đừng lạnh nhạt với em như vậy, đừng lờ em đi, em sẽ rất đau lòng đấy.”
Chu Gia Vọng chẳng hề thương hoa tiếc ngọc.
Anh rút tay về, đứng trên cao nhìn xuống cô ấy: “Tôi có người mình thích rồi.”
“Giữ khoảng cách với người khác giới chẳng phải là điều nên làm sao?”
Hoa khôi sững sờ tại chỗ.
Nước mắt cô ấy rơi lã chã, trông đến là đáng thương.
“Cô đi đi, nếu để người tôi thích thấy thì cô ấy sẽ ghen mất, mà tôi lại chẳng giỏi dỗ dành đâu.”
Hoa khôi lau nước mắt, chạy vội đi.
Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, tôi nghĩ thầm: Chu Gia Vọng thật nhẫn tâm.
Nhưng anh lại chẳng biết từ khi nào đã bước đến phía sau, vòng tay ôm lấy tôi: “Nhìn đủ chưa?”
“Không khen anh một câu sao?”
Tôi khẽ nói: “Anh thật tàn nhẫn.”
Anh bật cười, nụ cười vừa ngang tàng vừa tùy ý: “Thẩm Kim Nghi, ai bảo anh chỉ yêu một mình em chứ?”
“Cho nên em cũng chỉ có thể yêu mình anh thôi, nhớ chưa?”
Anh cúi đầu hôn tôi.
Hương bạc hà thanh mát xen lẫn hơi thở thiếu niên bao trùm lấy tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được cảm giác được một người yêu thương đến tận cùng là như thế nào.
4
Có lẽ Chu Gia Vọng cũng đã nghĩ đến điều đó.
Anh mím chặt môi, im lặng.
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt anh, tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.
Đây là chiếc nhẫn mà năm tôi 22 tuổi, anh đã nài nỉ mẹ anh cho bằng được, nói rằng đó là bảo vật gia truyền, nhất định phải đeo vào tay tôi.
Nhưng bây giờ, mối quan hệ giữa chúng tôi đã đi đến hồi kết.
Vậy nên tôi cũng không cần nó nữa.
“Chu Gia Vọng, trả lại anh chiếc nhẫn này.”
Anh cau mày thật chặt, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi môi khẽ run rẩy: “Thứ anh đã tặng thì không có chuyện lấy lại.”
“Không thích hợp nữa rồi.”
Tôi đặt chiếc nhẫn trước mặt anh.
Nhưng anh đột ngột đứng bật dậy, không cầm lấy mà cũng không nhìn tôi.
“Bạn gái anh vẫn đang ở bên ngoài.”
Nói xong, anh bỏ đi như chạy trốn.
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Biên Tự lên tiếng an ủi tôi: “Kim Nghi, tình cảm của hai người lâu năm như vậy, chẳng qua anh ta chỉ đang giận dỗi thôi.”
Giận dỗi ư?
Một tháng trước, cũng tại nơi này, cũng tại vị trí này.
Tôi đã chuẩn bị sẵn váy cưới, định nhân lúc có đông đủ bạn bè mà cầu hôn Chu Gia Vọng.
Chơi trò chơi thua, anh chọn “thật lòng”.
Tôi thuận thế hỏi: “Anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh nửa sáng nửa tối.
Rồi anh chậm rãi trả lời: “Sẽ không kết hôn đâu, anh sợ cưới lắm.”
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng sững sờ.
Mà vì tôi vạch trần điều này trước mặt bao người nên anh cực kỳ khó chịu.
Hôm ấy, anh rời đi rất sớm.
Lời cầu hôn tôi đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng lại chẳng thể nói ra.
Bây giờ nghĩ lại.
Anh không phải sợ cưới.
Anh chỉ là không muốn kết hôn với tôi thôi.
Tôi chợt nhớ đến một câu nói.
Bắt đầu trong mơ hồ thì kết thúc cũng sẽ mập mờ như thế.
Tôi và Chu Gia Vọng có lẽ chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.