Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta làm kế mẫu của Tiểu Thế Tử.
Tiểu Thế Tử đánh nhau, ta hùa theo: “Đánh hắn, bằng không hắn nào biết Mã Vương Gia có 3 con mắt.”
Tiểu Thế Tử trốn học, ta cổ vũ: “Bài giảng của phu tử chán chết, lại đây, vừa khéo còn thiếu 1 người mới đủ bàn 4.”
Sau đó, cả hai chúng ta phải cùng nhau quỳ ở từ đường.
Tiểu Thế Tử: “Là ta đã liên luỵ ngươi.”
Ta: “Không không không, lần này cuối cùng ta cũng được hưu rồi.”
Tiểu Thế Tử: “A, nếu muốn bị hưu như thế, vậy ban đầu tại sao ngươi lại đồng ý thành thân với phụ thân ta?”
Ta: “Hì hì, đôi bên đều có lợi, đôi bên đều có lợi.”
Tiểu Thế Tử hiểu lầm: “Có phải là do phụ thân ta đã già nên không thoả mãn được ngươi nữa? Vậy chờ ta lớn, ta sẽ cưới ngươi.”
Ta: Khụ khụ khụ!
Còn chưa kịp mở miệng, có người đã phong trần mệt mỏi trở về: “Tiểu tử, dám phá đài của phụ thân ngươi ư?”
Rồi giọng hắn xoay sang phía ta: “Là vì ta già nên không thể khiến nàng hài lòng ư?”
1
Ta làm nghề đánh cá mưu sinh ở một tiểu ngư thôn, một lần kéo lưới, kéo được một tàn binh.
Thấy hắn tướng mạo đoan chính, lại có quan thân, ta bèn nói muốn cưới hắn làm phu quân.
Bởi lẽ ta cũng là người được vớt từ trong lưới cá, không có hộ tịch, không rõ lai lịch.
Nếu có thể gả đi thì mọi chuyện sẽ khác.
Ra đường, ta có thể nói mình là phu nhân nhà ai đó.
Dù sau này có hoà ly, ta cũng là tiền phu nhân nhà ai đó.
Kẻ kia nghe ta lấy ơn đòi báo đáp, chân mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết ruồi: “Nhà ta có một hài tử 5 tuổi.”
Ta sững sờ: “Ngươi đã lớn tuổi thế, con đã 5 tuổi rồi ư, được rồi được rồi, ngươi có chính thê, ta nhất quyết không làm Tam Nương.”
Đúng lúc ta muốn rút lui, hắn lại lên tiếng: “Ý ta là hài tử 5 tuổi kia nghịch ngợm, vừa khéo thiếu một kế mẫu quản giáo, còn chính thê của ta đã qua đời từ lâu rồi.”
2
Tặc!
Mối lương duyên này quả thực là đôi bên đều có lợi, nếu không thành thân thì quả là uổng phí.
Thế là ta đồng ý giúp hắn dạy dỗ hài tử, còn hắn đồng ý cưới ta làm kế thất.
3 tháng sau, theo hắn về kinh ta mới hay.
Hoá ra hắn là Giang Bắc Vương lừng danh, họ Triệu tên Càn, là bậc hộ quốc lương tướng.
Một mình ta đắc đạo, gà chó đều… à khụ, nói chung là ta phút chốc trở thành danh môn thượng lưu.
Vì chuyện này, Lão phu nhân trong Hầu phủ cực kỳ bất mãn.
Các tiểu thư khuê các ở kinh thành vốn đang được Hầu phủ dự tính chọn làm kế thất cho Triệu Càn cũng bất mãn.
Đến cả Tiểu Thế Tử mà ta phải chăm sóc cũng chẳng hài lòng: “Hừ! Cô nương nhà quê từ đâu tới, cũng dám làm mẫu thân của ta.”
Ta lén lút sau lưng Triệu Càn, cười đầy gian xảo: “Cô nương nhà quê cứu mạng phụ thân ngươi đấy.”
“Ngươi lấy ơn để ép báo đáp.”
“Chà, học thành ngữ cũng khá, có muốn đọc cho mẫu thân nghe một bài thơ không?”
“Ngươi không phải mẫu thân ta.”
“Ta có phải mẫu thân ngươi hay không, chuyện đó phải hỏi phụ thân ngươi.”
“Đồ nữ nhân xấu xa.”
“Tiểu quỷ hôi.”
So với cảnh mũi đao kề nhau giữa ta và Tiểu Thế Tử, Triệu Càn và thân mẫu hắn còn ầm ĩ hơn nhiều.
Lão phu nhân nói: “Hầu phủ to lớn thế này, con thật sự muốn giao cho một thôn nữ quê mùa quản lý sao?”
Triệu Càn đáp: “Nàng ấy cứu mạng nhi tử, ta đã hứa với nàng rồi, hơn nữa Hầu phủ đâu phải do phụ nữ lo liệu mà thành.”
“Đồ nghịch tử, ta không đồng ý.”
“Mẫu thân, năm đó người thay con cưới thê cũng chẳng hỏi ý con, lần này con muốn nghe chính bản thân mình.”
Buổi tối, Triệu Càn mời trưởng bối trong tộc chủ trì, bất chấp mọi phản đối mà đưa tên ta vào gia phả.
Sau đó hắn gọi ta vào phòng: “Bệ hạ cấp tốc triệu gọi, ngày mai ta phải quay về Bắc Cương, trong phủ hỗn độn ngổn ngang…”
“Ta lo được.” Ta vội cướp lời, không lo nổi thì cứ phó mặc thôi.
Cặp chân mày có thể kẹp chết ruồi của Triệu Càn chưa từng giãn lần nào: “Dọc đường về kinh, ta thấy ngươi gan lớn, tỉ mỉ, có chủ kiến, nhà cửa đành giao cho nàng.”
Triệu Càn để lại cho ta một tiểu đội binh lính để sai phái nhưng nam nhân không được vào nội viện.
Cuối cùng ta vẫn phải tự mình tính kế xoay sở trong viện.
Hắn còn để lại một số bạc, bảo nếu thật sự không chống đỡ nổi thì cứ ra ngoài trốn, đợi hắn về kinh.
Sắp đặt xong xuôi, ta nhìn trong phòng chỉ có độc một chiếc giường: “Hai ta dù gì cũng là phu thê giữa đường, ngủ chứ?”
Ý ta là cùng chia một chiếc giường nhưng mỗi người một góc, để hắn nghỉ ngơi đủ, mai còn lên đường.
Thế mà rõ ràng hắn hiểu nhầm ý.
Đại nam nhân 9 thước, mặt đỏ như tôm luộc: “Tạm chưa được đâu, lỡ mà có thai, ta lại không bên cạnh, nàng càng thêm khổ, ta cứ nên ngủ dưới đất vậy.”
Ta: Lỡ mà có thai sao?
Coi bộ hắn tự tin phát nào trúng phát nấy, lợi hại thật.
3
Sáng hôm sau, ta ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao, trong phòng đã chẳng còn ai.
Có một nha hoàn nhị đẳng thập thò ngoài cửa.
Ta ngoắc nàng vào, nàng chạy đến giường ta, vén rèm: “Nô tỳ là Hương Tú, Hầu gia sáng sớm nay đã rời phủ, dặn không cần đánh thức phu nhân, trước đây nô tỳ vẫn hầu trà nước ở thư phòng Hầu gia.”
“À, trong viện này còn những ai?”
“Ở tiểu trù phòng có một bà Tưởng nấu ăn, còn có một nha hoàn nhất đẳng tên Phong Linh về quê thăm người thân chưa trở lại, ngoài ra chỉ còn mấy tiểu nha đầu quét dọn.”
Hương Tú ấp úng: “Những người khác đều bị Lão phu nhân gọi đi rồi.”
Ta hiểu ngay, đây là Lão phu nhân muốn dằn mặt ta, nhưng trước kia một mình ta đánh cá, giờ có người hầu hạ đã như thần tiên, cần gì đấu với bà ấy.
“Hầu gia mới đi, phu nhân không đến thỉnh an Lão phu nhân sao?”
Hương Tú thấp thỏm lo sợ.
Ta an nhiên húp cháo: “Không đi, bà ấy nhìn ta chẳng thuận mắt, ta đi chi cho rước bực, cùng lắm bà ấy sai người lôi ta đến.”
Bình yên vô sự qua 2 ngày, ta chẳng việc gì ngoài ăn với uống, rảnh thì dạo quanh phủ.
Lão phu nhân tránh sang hậu viện tĩnh tu, yên ắng vô cùng.
Cuối cùng, Lão phu nhân cũng không ngồi yên thêm được.
Chiều hôm đó, tất cả quản gia mama trong nhà tay bưng sổ sách kéo vào như nước chảy.
Mama Trương, người quản sự nói: “Lão phu nhân bảo, đã cưới tân nương về, không lẽ vẫn để Lão phu nhân trông coi mọi chuyện.
Từ nay việc quản gia giao cho phu nhân.
Đây là thẻ bài, chìa khoá.”
Trên bàn, chìa khoá, thẻ bài, sổ sách ào ào đổ xuống.
Trong lòng ta mừng thầm.
Lão phu nhân muốn ra oai, không trói được ta bằng hiếu đạo nên xoay sang chuyện quản gia.
Bà nghĩ ta là con gái chốn thôn quê, không lo liệu nổi, ắt sẽ xuống nước xin bà chỉ dạy.
Nhưng tiếc thay, ta cũng không phải tay mơ chuyện quản việc nhà.
Ta chỉ hỏi sơ qua trách nhiệm từng quản sự mama, dặn các bà cứ làm như cũ, rồi cho lui cả.