Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhiều khi mẹ hoặc tôi bị ốm đột xuất, như viêm ruột thừa, viêm dạ dày, mẹ cũng chỉ còn cách dày mặt đi vay từ cộng đồng, họ hàng ở quê hay những người quen biết sơ sơ.
Hàng xóm thường bảo: “Con bé chỉ học hơi kém chút thôi, có gì mà phải tốn cả đống tiền chữa trị như thế.”
Mẹ tôi luôn cười, dịu dàng đáp: “Chuyện này ảnh hưởng cả đời con bé đấy, là mẹ thì dù có bán hết cũng phải chữa cho bằng được.”
Cuối cùng, sau 8 năm nỗ lực không ngừng nghỉ của mẹ và tôi, những triệu chứng như phản ứng tê liệt vì sang chấn, bất lực học được, trầm cảm, lo âu, hoảng loạn… cũng dần dần giảm đi.
Tôi không rõ là nhờ mẹ mỗi ngày cùng tôi chải tóc, làm cho tôi chiếc bánh trứng có tận 3 quả trứng, hay vì mẹ chỉ mua một vé vào khu vui chơi, rồi đứng một bên nhìn tôi chơi đùa.
Không biết là bởi mẹ luôn để đầu tôi tựa vào vai bà, nhẹ giọng lặp đi lặp lại: “Khai Tâm là bảo bối của mẹ. Là món quà ông trời ban tặng. Có con rồi, mẹ thấy mình hạnh phúc. Mẹ không còn đơn độc nữa, mẹ đã có con rồi.”
Tôi không rõ là khoảnh khắc nào, nhưng một vỏ bọc dày đặc, ngột ngạt trong lòng tôi bắt đầu có vết nứt.
Ánh sáng… bắt đầu len vào. Kết quả học tập của tôi cũng dần cải thiện.
Từ chót bảng, lên được top 10 từ dưới lên, rồi đến nhóm trung bình thấp, rồi trung bình. Nếu giữ vững phong độ, có lẽ có thể cố gắng đỗ vào trường đại học hạng 1.
Đến ngày thi đại học, mẹ đặc biệt mặc một chiếc sườn xám mới mua, nói là gần đây đang thịnh phong “kỳ khai đắc thắng”.
Tôi ôm chầm lấy mẹ, cười nói: “Mẹ mặc gì cũng đẹp nhất.”
Nhưng khi tôi bước vào phòng thi, máy quét thí sinh lại vang lên cảnh báo: “Xin lỗi, thông tin căn cước không hợp lệ.”
Tôi quét lại một lần nữa. Vẫn là: “Xin lỗi, thông tin căn cước không hợp lệ.”
Lúc này, một chú giám thị đưa điện thoại cho tôi. Bên kia, vang lên giọng nói của Giang Minh Châu: “Trần Khai Tâm, nghe nói dạo này mày học được rồi à? Định thi đại học hả? Nhưng không được đâu nhé. Tao không muốn năm tao đỗ vào Kinh Hoa lại nhìn thấy mày cũng đỗ.”
“Ồ, chuyện xóa thông tin hộ khẩu của mày ấy, là mẹ ruột mày làm đấy. Vì tao là học sinh ưu tú của Kinh Bắc, nên mẹ ruột mày phải nghe tao.”
“Phế vật thì mãi mãi là phế vật. Cả đời này, mày chỉ đáng nằm trong đống rác thôi, hahaha…”
Tôi không chịu nổi nữa, chạy ra khỏi phòng thi. Tôi lập tức bấm số điện thoại mà của người từng bắt tôi thuộc nằm lòng – để nếu có lạc nữa thì “mẹ” vẫn có thể tìm thấy tôi.
Nghe thấy giọng bà ta, tôi nghẹn ngào hỏi: “Có phải… mẹ đã xóa thông tin hộ khẩu của con không? Tại sao?”
Giọng bà ta lạnh như băng: “Tại sao à? Một đứa học mãi suốt 7-8 năm vẫn chưa chắc đỗ nổi đại học hạng 1, sớm hay muộn thi có gì khác nhau? Đừng gọi lại nữa. Tôi không có thời gian phí lời với người không liên quan.”
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cả những giọt nước mắt trào ra cũng lạnh buốt.
Tôi vừa khóc vừa hét: “Tôi đã rời khỏi cuộc đời bà rồi, vì bà không thích tôi. Vậy tại sao bà vẫn không buông tha cho tôi?!”
“Tôi không rảnh nói chuyện với cô. Cúp máy.” Giọng bà vẫn lãnh đạm như cũ.
Lúc đó, mẹ đã chạy đến, đưa tôi đến đồn cảnh sát trình báo. Kế hoạch của Giang Minh Châu thật hiểm độc, còn bà Giang… đúng là nhẫn tâm.
Nhưng cũng may. Nếu không, tôi đâu biết rằng… hộ khẩu của mình vẫn còn nằm dưới tên người phụ nữ đó.
Lần này, chúng tôi coi như học được bài học xương máu, cẩn thận thực hiện từng thủ tục chuyển hộ khẩu mà trước giờ hai mẹ con chẳng mấy khi để tâm. Cuối cùng, tôi và mẹ… chính thức trở thành mẹ con hợp pháp.
08
Tối hôm đó, tôi nhào vào lòng mẹ, bật khóc nức nở: “Mẹ ơi… bà ấy tại sao lại đối xử với con như thế? Chỉ vì con ngu dốt sao?”
Giọng mẹ vẫn nhẹ nhàng, mang theo nước mắt nhưng luôn cố nở nụ cười an ủi: “Khai Tâm à, con phải tin rằng, mọi chuyện xảy ra đều là sắp đặt tốt nhất của ông trời. Nếu không có chuyện này, mẹ cũng không biết là trên giấy tờ mẹ với con vẫn chưa phải là mẹ con hợp pháp.”
“Nếu ngày đó xe đẩy của mẹ không hỏng, mẹ cũng chẳng gặp được con. Con nghĩ thử xem, năm nay con thi chỉ vừa đủ đỗ đại học hạng 1, nhưng nếu để năm sau ôn kỹ hơn, có khi con lại đỗ được vào trường danh tiếng cơ mà!”
“Đừng sợ. Dù vận mệnh thế nào, chỉ cần mình cố gắng đi tiếp, thì nhất định mọi chuyện đều là sắp xếp tốt nhất.” Giọng nói dịu dàng ấy cứ thế ru tôi vào giấc ngủ.
Tôi nghĩ, có lẽ… đúng là tất cả đều là sắp đặt tốt nhất. Bởi vì ông trời muốn tôi gặp được một người mẹ tốt như vậy, nên trước đó… tôi phải trải qua chút đau khổ.
Hôm sau, mẹ bắt đầu chạy đôn chạy đáo tìm trường luyện thi tốt nhất cho tôi.
Tôi lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, nếu con vẫn không học được, vẫn là một đứa vô dụng, không có tương lai thì sao?”
Mẹ cười, xoa đầu tôi: “Con ngốc à, con thế nào thì vẫn là con của mẹ. Con chăm chỉ, ngoan ngoãn, lại biết quan tâm. Tan học là biết phụ mẹ dọn hàng, xoa lưng cho mẹ… Con là thiên thần nhỏ của mẹ đó.”
“Bây giờ con học không vô là vì trái tim con từng bị ốm – một căn bệnh cảm lạnh tinh thần.
Sau khi hồi phục rồi, nhất định sẽ khác.” Mẹ còn nói, tôi rõ ràng là một đứa thông minh.
Bằng chứng là tôi luôn nghĩ ra cách để mẹ bán được nhiều bánh trứng hơn. Cho dù bắt đầu muộn hơn người khác, nhưng con đường đi lên sẽ nhanh hơn. Mẹ còn nói, nếu sau này tôi không thể kiếm nhiều tiền thì cũng không sao.
Chỉ cần sống một đời bình thường nhưng vui vẻ, vậy là đủ rồi.
Mẹ nói rất nhiều…Đến mức từng mảnh sắt lạnh lẽo đã giam cầm trái tim tôi suốt nhiều năm qua, bắt đầu vỡ vụn.
Khi trái tim tôi lần nữa đập lên mạnh mẽ và sống động, tôi hiểu ra rằng: Những tổn thương từng chịu đựng… thật sự có thể được chữa lành. Chỉ cần có đủ tình yêu.
09
Mười năm sau.
Hôm tôi cùng mẹ đến ký túc xá Đại học Kinh Hoa để làm thủ tục nhập học, tôi tình cờ nghe thấy tiếng cãi vã giữa Giang Nhất Phi và Giang Minh Châu.
Giang Minh Châu đang lớn tiếng, một mình trút giận: “Tôi nói rồi, tôi không học nữa, không học nữa! Bà nghe không hiểu tiếng người à?! Tôi chẳng phải là một khoản đầu tư của bà thôi sao? Có lời là được rồi, còn đòi hỏi cái gì nữa? Bây giờ bà làm ra cái bộ mặt đau đớn như thật là mẹ tôi ấy!”
Mười năm trôi qua, giọng của bà Giang không còn hùng hồn như xưa. “Đây là năm cuối rồi, con phải học cho tử tế, phải lấy được bằng tốt nghiệp cho mẹ!”
Giang Minh Châu hất tay bà ra, giọng đầy khinh bỉ: “Học hành cực khổ xong lấy cái bằng rồi thì sao? Vẫn là làm công cho bọn tư bản thôi. Sao tôi không làm luôn tư bản cho rồi, để bọn họ làm thuê cho tôi?”
Bà Giang tức đến phát điên, gào lên: “Con là con gái của Giang Nhất Phi, con không thể sống mà không có tự trọng! Con không được làm mấy chuyện để người ta chỉ trỏ sau lưng!”
“Bà đừng có mơ, tôi đâu phải con bà, tôi chỉ là một dự án đầu tư. Tốt nhất bà chuyển tiền ngay đi, nếu không sau này bà già rồi, tôi nhất định để bà chết trong nhục nhã!”
“Cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi, nếu không, tôi một xu cũng không chu cấp nữa!
Tôi cũng sẽ không giúp cô dọn hậu quả gì đâu!”
Khi chúng tôi chạm mặt nhau ở cửa hành lang, Giang Nhất Phi đã không còn dáng vẻ cao sang, quyền thế như mười năm trước nữa. Bộ quần áo trên người là kiểu cũ, những nếp nhăn đuôi mắt và rãnh cười đều hiện rõ.
Nghe bạn học cũ nói, 5 năm trước, gia đình Giang Minh Châu làm ăn không theo kịp xu hướng, dần dần bị đào thải. Mẹ con họ phải bán hết những túi xách hàng hiệu, kể cả quà tặng cho bạn cũng bị đòi lại.
Giờ đây, bà Giang sống dựa vào chút vốn tích lũy còn sót lại.
Bà ta nhìn thấy tôi và mẹ.
Thấy gương mặt tôi, vốn đã rất giống bà thuở còn trẻ, bà kinh ngạc nói: “Mày… sao lại có thể…”
Tôi đang cầm trong tay giấy báo trúng tuyển cao học vừa chụp ảnh cùng mẹ xong. Hôm nay mẹ cũng đặc biệt mặc bộ sườn xám tôi mua tặng, đeo sợi dây chuyền ngọc trai là quà tôi mua bằng tiền thưởng.
Mẹ nhìn bà Giang một cái, rồi quay sang nhìn tôi, bước lên một bước, mỉm cười nói: “Con bé này giỏi lắm. Đại học thì cố gắng thi được trường hạng nhất, dù không chọn đúng chuyên ngành yêu thích. Nhưng năm nay thi cao học, cuối cùng cũng vào được ngành mà nó mơ ước. Con gái tôi… rất xuất sắc.”