Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
6
Tống Mạn và Thanh Thanh đã chờ sẵn đó.
“Chuyện công ty xử lý xong chưa?”
Tôi gật đầu, lo lắng nhìn phía tấm rèm trên tường:
“Các cậu nói xem, anh ta có nghi ngờ không?”
“Thử là thôi.” Tống Mạn bất ngờ kéo mạnh tấm rèm – sau lớp gương chiều, Vu Chí hiện rõ.
“Chờ tin vui tôi nhé.”
Tống Mạn mỉm cười hớn hở bước sang phòng bên cạnh.
tôi thấy rõ, ánh mắt Vu Chí kinh hoàng mức như muốn lồi . Anh ta định nhảy khỏi giường, lập tức hét thảm tiếng ngã nhào xuống đất.
Tính , anh ta đã nằm viện gần tháng.
Mỗi ngày tôi đều thì thầm bên tai anh ta vài lần:
“Anh bị chấn thương vùng hông, phải dưỡng thương thật tốt, không được cử động bậy.”
Cộng thêm an thần pha dịch truyền, tiềm thức anh ta hoàn toàn tin mình thật sự bị thương.
Tống Mạn cười tươi như hoa:
“Sao thế? Tôi đáng sợ vậy à?”
“Cô… cô sao lại đây?”
“Bệnh viện này là tôi, tất nhiên tôi phải đây!” Tống Mạn từ từ áp sát, giọng như rót tai Vu Chí:
“ anh đang dùng cũng là tôi kê đấy. Anh là gì không?”
“Cô… cô tôi dùng gì?” Giọng Vu Chí run rẩy, rõ ràng đã linh cảm nguy hiểm.
“ nữ tính hóa – estrogen!” Tống Mạn phá lên cười. “Không lâu nữa, chắc ta có thể nhau là ‘chị ’ .”
“Cô… tôi sẽ kiện cô!” Vu Chí loạng choạng muốn khỏi phòng.
Tôi và Thanh Thanh đứng chặn cửa, nở nụ cười lạnh.
“Các người… dám hợp mưu lừa tôi!”
Vu Chí dường như không thể tin nổi. Anh ta túm tôi, gào lên:
“Vợ ơi, anh yêu mỗi mình ! sao có thể phe với bọn họ?”
Tôi lạnh lùng hất , lắc đầu:
“Lúc này , anh muốn lừa ai nữa?”
“Con tiện nhân này, tưởng có thể hạ được tôi sao?” Vu Chí bỗng cười lớn, tới bóp cổ Tống Mạn:
“Đám đàn bà ngu xuẩn, cũng dám tính kế tôi?”
Tống Mạn bị bóp mặt đỏ bầm, vùng vẫy yếu ớt.
Tôi và Thanh Thanh hoảng hốt kéo anh ta , sức đàn ông điên cuồng, tôi hoàn toàn bất lực.
Đôi mắt Tống Mạn dần trợn ngược, khóe miệng rỉ máu.
Tôi cuống quýt, chộp ngay kim truyền dịch đâm Vu Chí.
anh ta hất mạnh, tôi ngã sõng soài xuống sàn.
“Cứu mạng! Có ai không, cứu mạng!” Đúng lúc then chốt, Thanh Thanh hét lên.
nhóm bác sĩ, y tá ùa , nhanh chóng khống chế Vu Chí.
Tống Mạn ngã quỵ, tôi vội đỡ lấy.
Vu Chí bị đè xuống, vẫn hung hãn trừng mắt:
“Trần Lệ, con tiện nhân, đừng vội mừng! Tao sẽ khiến mày hối hận cả đời!”
Ánh nhìn rực lửa giết chóc khiến tim tôi thắt lại.
Tôi không sợ anh ta đối phó mình, tôi rõ điểm yếu mà anh ta sẽ nhắm tới.
Con tôi.
Anh ta chắc chắn sẽ trả thù bằng con tôi!
Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức lái xe thẳng trường mẫu giáo.
Không thể, không thể để con gặp bất cứ nguy hiểm nào.
con lại không trường.
Tôi chết lặng, suýt ngã quỵ.
“Không phải sáng nay chính mẹ xin nghỉ sao?” Cô giáo đỡ tôi, nghi ngờ hỏi lại.
Tôi mới sực nhớ, quả thật sáng nay hơi cảm, tôi đã gửi con nhà bà nội.
Chỉ cầu mong Vu Chí chưa kịp điện tới đó.
Trời phù hộ!
Tôi lập tức phóng xe nhà mẹ chồng. Vừa thấy con, tôi nhào tới ôm , vội vã chuẩn bị rời đi.
7
“Lệ Lệ.” Mẹ chồng tôi lại.
Tôi giật thót, vô thức siết con :
“Mẹ… có chuyện gì vậy ạ?”
“ con chưa lấy này.”
Bà đưa hộp :
“Tiểu Chí thì nằm viện, dì út lại bỏ mặc, giờ lại ốm… con vất vả quá .”
“Mẹ, con không sao.”
Tôi bế con rời đi. Giờ tôi tuyệt đối không dám đưa con nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cách đưa con nhà mẹ ruột mới an toàn nhất.
Nhà mẹ cách hơn trăm cây số, lái xe mất tiếng.
Vừa lên cao tốc, điện thoại reo – là Thanh Thanh.
“Trần Lệ, Vu Chí chạy ! tôi đang lùng khắp nơi, cậu phải cẩn thận đó!”
Tôi bàng hoàng, vội nhấn ga.
Tôi dặn Thanh Thanh cứ nửa tiếng tôi lần, báo tình hình, để tôi chuẩn bị tâm lý.
Suốt tiếng trên đường, không có chút tin tức nào Vu Chí.
Tôi cố đoán nơi anh ta có thể : trường mẫu giáo, nhà mẹ chồng, hay căn nhà tôi.
tôi lại quên mất chỗ…
Khi xe dừng trước nhà mẹ, tôi bế con thẳng lên.
Điện thoại vang lên đúng lúc tôi ấn chuông cửa.
Cửa mở.
Vu Chí đứng ngay đó, cười nham hiểm. Trên mặt anh ta chi chít vết bầm, bàn quấn băng.
“Vu Chí!” Tôi thốt lên: “Anh… sao lại đây!”
“!” Con chẳng hay gì, vui vẻ lòng cha.
Tôi định ngăn lại sức tôi sao đấu nổi. Hơn nữa sợ làm con bị thương.
Chỉ có thể nhìn Vu Chí ôm con, ánh mắt ánh lên vẻ săn mồi, tàn bạo.
“Anh… trả con lại tôi!”
“Vợ à, nếu muốn làm ầm lên mẹ , anh cũng chẳng ngại đâu.”
Vu Chí cười nhạt: “Hay là… để anh họ đây nhé?”