Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
chơi điên cuồng, vừa xuất đã lao đua mưa lớn.
Một cú nhấn ga, phanh trượt, lao thẳng khỏi đường đua.
May thay, nửa sườn núi có cây cổ thụ nghiêng, chặn kịp cú lật.
Nghe thấy tiếng động, tôi không kịp che ô, chạy nhào xuống đường.
Anh bị kẹt chiếc nát bét, máu chảy loang nửa bên mặt, trông vô đáng .
Tôi hoảng hốt gọi cấp .
“Anh cố chịu, thương sẽ ngay thôi.”
Vừa lôi anh khỏi , phía sau lập tức vang tiếng nổ dữ dội.
Tôi hãi ngã nhào xuống đất, vẫn ôm chặt anh, che chắn.
“Dậy đi, đừng ngủ, nghe em!”
cơn mơ hồ, anh tôi rất lâu, thì thào:
“… Vân Tịch.”
“Gì cơ?”
Tôi giả vờ không nghe rõ, vội cởi áo khoác bịt lại vết thương rách toạc trên người anh.
Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo áp má tôi, gạt đi dòng lệ rơi vì hãi.
“Khụ… người sắp chết anh, em khóc cái gì chứ…”
“Anh sẽ không chết, thương sắp tới rồi, em sẽ ở bên anh.”
Anh ngẩn , bật cười , ngón tay chạm mi mắt tôi.
“… Không giống chút nào.”
Tôi hiểu ý anh.
đưa thương, kéo tôi đi .
Khi anh tỉnh dậy, tôi đang cầm tờ biên lai phí, ngẩn người lo lắng.
Áo khoác hoodie, quần jeans đều dính đầy bùn đất, trông nhếch nhác vô .
“Anh tỉnh rồi à!”
Tôi reo mừng rỡ.
“Bác sĩ may mà kịp thời, không có vấn đề gì lớn, chỉ ở lại theo dõi vài ngày.”
Anh gì, chỉ lặng lẽ tôi.
“Anh muốn gì , coi như báo đáp em đã anh.”
“Em không gì , chỉ tình cờ đi ngang qua thôi…”
Dừng lại một chút, tôi ngập ngừng:
“Chỉ … anh có thể trả lại tiền phí em không? Đó mấy tháng em thêm mới có , giờ thì em không còn tiền đóng tiền thuê nhà rồi…”
Đôi mày anh nhướng, dường như không ngờ tôi sẽ vậy.
“Tiền phí sẽ trả. đổi lại, em phải chăm anh vài ngày.”
“ em còn phải đi thêm…”
“Hai mươi vạn.”
04
Phải thật, anh ta đúng khó đối phó.
Một tháng một trăm vạn, chỉ lo anh ăn uống ba bữa, thỉnh thoảng dắt đi dạo vài vòng – số tiền này khác gì tiền từ trên trời rơi xuống.
Tôi vốn hay nhiều, chuyện mấy ông bà khu bệnh tám nhảm, tôi đem ríu rít kể anh nghe.
anh vẫn luôn hờ hững, chỉ thỉnh thoảng chằm chằm gương mặt tôi ngẩn người.
Khi thấy phiền quá, anh sẽ đưa tay bịt miệng tôi.
“Sao em lắm lời thế, rõ ràng gương mặt lại…”
Anh bỗng nhiên ngưng lại, không tiếp.
Tôi để tâm, chỉ tội nghiệp anh:
“Vì anh buồn chán thôi mà.”
Anh khó chịu quay đầu sang chỗ khác, im lặng hồi lâu mới lẩm bẩm:
“Tiếp đi, ông Vương nhà dưới thì sao?”
Trông anh đã gần hồi phục.
Một hôm hiếm hoi tôi không , ngày không liên lạc.
Tin nhắn không trả lời, điện thoại tắt máy.
Cuối không ngồi yên nổi, tự tìm nhà tôi.
Vì tôi hay mua bánh bao nhỏ ở cửa tiệm gần nhà, anh nhớ rõ logo in trên túi nilon.
Cửa phòng trọ rách nát, anh xông , thấy cảnh hỗn loạn khắp nơi.
Tôi co ro góc, bị tiếng động bất ngờ hoảng , theo phản xạ ôm chặt người.
“Tôi sẽ trả tiền… xin các người tha tôi…”
hạ giọng, ngồi xổm xuống trước mặt:
“ anh, đừng .”
Tôi ngẩng , đôi mắt đỏ hoe chan chứa hãi, uất ức, rồi bất chợt lao ôm anh.
Cơ thể anh cứng lại, muốn đẩy tôi , cảm nhận sự run rẩy, anh chỉ vỗ lưng trấn an.
“Có chuyện gì thế?”
“Bọn đòi nợ tới, báo cảnh sát rồi mà vẫn chưa yên. Xin lỗi… em không cố ý nghỉ mất một ngày…”
Tôi sụt sùi .
“Không phải anh đã đưa em hai mươi vạn rồi sao?”
“Đó… để dành chữa bệnh mẹ em.”
Mẹ bệnh nặng, cha bỏ trốn, tôi mắc nợ – kịch bản này quá hoàn hảo.
Tôi nắm chặt áo anh, như thể bám víu sợi dây mạng cuối .
Sự yếu đuối, sự lệ thuộc – bày trọn vẹn.
Anh ngẩn người tôi, rồi vuốt má.
“Có muốn thử ở bên anh không? Một tháng một triệu.”
“… .”
Hê hê.
Cuối cắn câu rồi.
05
Thế tôi trở thành chú chim hoàng yến lồng son của .
Ngoan ngoãn, xinh đẹp, hiểu chuyện – lại vừa khéo biết nũng nịu người ta mềm lòng.
Tôi anh, yêu anh, và sẽ không bao giờ rời xa anh.
So với Bạch Nguyệt Quang xa tận chân trời, tôi luôn tầm tay.
sủng tôi hết mực, tâm tư dồn tôi.
Anh dẫn tôi đi mua quần áo, mua túi, chất đống hàng xa xỉ người tôi không tiếc tiền.
Tôi anh nuông chiều quen thói.
Vì để có tiền tôi tiêu, anh cam tâm công ty việc.
Từ một cậu ấm ăn chơi vô dụng biến thành “Tiểu Tổng” – người thừa kế chân chính của hào môn.
Anh bận rộn mức còn thời gian tìm cái chết nữa.