Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt xanh biếc đèn lồng ta:
“ , ta đưa ngươi về.”
Ta không chần chừ, bám lấy đuôi hắn, leo lưng.
Thanh Lăng cõng ta lao vun vút qua núi rừng, tốc độ cực nhanh.
Ta nằm rạp trên lưng hắn, khẽ hỏi:
“Vậy… ngươi bằng lòng sao?”
Thanh Lăng im lặng không đáp.
ta , hắn gật đầu trong lòng.
Tảng đá đè nặng tim ta bấy lâu, rốt cuộc nổ tung rơi xuống.
Ta gần thành kính, áp mặt vào lưng hắn, thì thầm:
“Cảm ơn.”
Có Thanh Lăng đưa đường, Yêu giới trở về Tân Ngô hương, chúng ta mất chưa đến ba ngày.
Vừa tới cổng nhà, ta gặp đại thẩm trong , mặt mày đầy lo lắng.
Bà thấy ta, liền mừng rỡ hô :
“Trời ơi! Cuối cùng ngươi về !”
Tim ta chợt thắt lại:
“ nào ? Hắn… hắn…”
“ còn thoi thóp một hơi!” Đại thẩm đập mạnh vào đùi:
“Ngươi mà trễ thêm một ngày, e chẳng còn kịp gặp hắn lần cuối nữa!
Mau vào , còn lời thì giờ nhanh!”
Ta chẳng kịp nghĩ ngợi, kéo tay Thanh Lăng vội vã chạy thẳng vào phòng Trần Đình.
Thanh Lăng im lặng theo , ánh mắt dừng nơi bàn tay chúng ta đang nắm lấy nhau, chẳng nghĩ .
Ta đẩy cửa.
Mùi thuốc nồng nặc hơn trước, còn vương thêm khí tức tử vong lờ mờ.
Ta nhào đến, ôm lấy mép giường, người đàn ông tiều tụy cái xác khô.
Lệ nóng tức khắc tuôn trào.
Nén nghẹn ngào, ta kề bên tai thì thầm:
“Đình Sinh, ta về đây.”
Mắt khẽ động.
tiếng ta gọi không ngừng, rất lâu mới chậm rãi mở mắt.
“Ngươi… về sao.”
Khóe môi cố gượng nở một nụ cười.
“Thật tốt, lâm chung còn thấy mặt ngươi.”
Ta nắm chặt tay :
“Chúng ta còn gặp nhau nhiều lần nữa kia mà.”
chớp mắt, chẳng còn hơi sức thêm.
Chẳng mấy chốc, lại chìm vào hôn mê, thể giây phút kế tiếp sẽ vĩnh viễn.
Ta lau lệ, ngoảnh Thanh Lăng.
Hắn đứng ở cửa, không bước vào, ta cảm nhận , ánh mắt hắn luôn dõi theo.
Ngược sáng, ta chẳng vẻ mặt.
“Thanh Lăng…”
Ta khẽ gọi, giọng mềm , mang chút cầu khẩn.
Thanh Lăng lạnh lùng đáp:
“Ta có thể hắn, ngươi hứa với ta một điều kiện.”
“.”
Hắn bật cười nhạt:
“Ta còn chưa điều .”
“Điều .” Ta hắn, từng chữ ràng:
“Cho dù tính mạng ta, có thể trao ngươi.”
“Ta không cần mạng ngươi!”
Chẳng vì sao, giọng hắn lại pha lẫn vài phần tức giận.
Hắn bước tới, cúi xuống ta:
“ khi ta Trần Đình, ngươi theo ta về Yêu giới. nay cho đến chết, ngươi ở bên ta.”
“, ta hứa.”
Lời ta quá dứt khoát.
Thanh Lăng lại chẳng hề vui mừng, trái lại còn nổi giận, quay ngoắt , cửa phòng rung ầm ầm.
Ngoài kia, ta tiếng hắn gầm gừ phẫn nộ:
“Ngươi liền coi trọng hắn đến ! Đến !”
11
Tân Ngô hương gần đây xảy chuyện lạ, truyền cả vào tận kinh thành.
đồn ở phía Đông thôn có một nhà, người chồng trọng bệnh, tính mạng còn trong khoảnh khắc.
Người vợ rời nhà hơn một tháng, chẳng đâu dẫn về một vị thần y.
Thần y tay, kẻ một chân bước vào Quỷ Môn Quan, lại kéo về nhân !
Nay không ăn uống , tinh thần hẳn khoẻ khoắn vô cùng!
Trong trà quán, người ta bàn tán:
“Hắn thật có phúc phận, có một thê tử nghĩa tình đến vậy!”
“Đáng tiếc, này e không còn nữa.”
“Sao lại ?”
“ thần y kia vì thấy cốt cách người vợ phi phàm, nên muốn thu làm đồ đệ truyền y bát. Ông ta người, đổi lại, nàng theo ông ta rời , chẳng đến phương ngoại sơn xuyên nào .”
“ đó, ta . Hắn bệnh vừa khỏi, vội tìm vợ khắp nơi…”
Tiếng thở than nối nhau, không ai để ý nơi góc trà lâu, ta và Thanh Lăng đang ngồi lặng lẽ.
Hắn xong Trần Đình, tựa hồ hao tổn không ít yêu lực, có phần mỏi mệt.
lúc này, tâm tình hắn lại không tệ.
“A Dung, thử xem, điểm tâm mới Trân Tu các, ăn ngon lắm!”
“Lần trước ta đến kinh thành, nó một tiệm nhỏ. Khi ấy ta nghĩ, ngày nào có dịp, nhất định đưa ngươi đến nếm thử.”
Hắn ánh mắt sáng rỡ, hiến bảo, đẩy gói điểm tâm bọc giấy dầu về phía ta.
Tuổi lớn, ta ít khi ăn ngọt.
Ngán lắm.
Ta toan chối, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt long lanh ấy, lời chối lại chẳng thốt .
Đành cầm một miếng, cắn thử.
“ nào?”
“Bình thường.” Ta thật, “Ngọt quá.”
Thanh Lăng khựng một chút.
bật cười:
“Vậy này, ta sẽ tìm thứ ít ngọt cho ngươi.”
Nếu trước kia, hắn ắt sẽ chế giễu:
“ ngươi không thưởng thức thôi. Hạng thôn phụ ngươi, chắc chưa từng nếm vị ngon này.”
Thanh Lăng, khác xưa.
Ta nghiêng đầu ngoài trà lâu.
Kinh thành rộng lớn, phồn hoa.
Phố xá tấp nập, người người chen vai.
Tiếng rao bán tiểu thương nối nhau không dứt.