Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thân hình hắn cao thẳng trúc.
ta vừa định cất , hắn bỗng xoay người, nâng tay, một luồng lực dịu dàng bất khả kháng đẩy ta văng khỏi hạn.
Ta loạng choạng lùi mấy , hoàn toàn rời khỏi ranh .
Ngẩng lên, đối diện với ánh hắn bỗng trở nên xa vời.
“Hãy về .”
Giọng hắn thản, chẳng lộ chút tình cảm, “Bộ dạng miễn cưỡng thế, ta nhìn chán.”
Ta há miệng, muốn nói gì, nhưng bị hắn cắt .
“Không cần nói nữa.”
Hắn nghiêng mặt, tránh ánh ta, thanh âm dứt khoát:
“Tống Dung, duyên phận của chúng ta, hai mươi năm trước đoạn tuyệt.”
“Năm xưa ngươi cứu ta một mạng, nay ta trả lại, đây chúng ta hai không còn nợ nần.”
Hắn dừng lại, từng chữ băng :
“ nay, chớ đến nữa. Yêu không chào đón ngươi, ta… không muốn gặp lại ngươi.”
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn — môi mím chặt, ngón tay khẽ run, gương mặt làm vẻ lùng.
một thoáng, ta hiểu rõ tất cả.
Hắn không phải hận, không phải chán ghét.
Hắn là… đang thành toàn cho ta.
Dùng cách tuyệt tình này, cắt đứt mọi do dự ràng buộc, đẩy ta trở về với nhân gian.
Ta nhìn hắn, nghẹn ngào, chẳng thốt nổi nào.
Sau , ta nâng vạt váy, hướng về hắn — hướng về yêu miêu miệng cứng lòng mềm ấy — trịnh trọng dập đầu.
Trán chạm đất , mang theo tất cả cảm kích biệt.
ta ngẩng đầu, bên kia bia trống không.
còn mây mù lượn lờ, và bóng Trường Sinh thụ lặng lẽ đứng đó.
Hắn… .
Ta gắng gượng đứng lên, ngoái nhìn lần cuối nơi sâu trong mây khói, quả quyết xoay người.
Không xa, dưới gốc cổ thụ, vẫn đứng đó.
Thấy ta một mình , chàng bỗng sáng rực, loạng choạng chạy đến.
“A Dung!”
Ta chẳng kìm được nữa, dốc sức lao về phía chàng.
Chàng mở rộng tay, ôm chặt lấy ta.
Trong tay ấm áp rắn rỏi ấy, mang theo khí tức quen thuộc, yên.
Lập tức quét tan mọi lẽo cô tịch nơi biên Yêu .
12
Ta trở lại Tân Ngô hương.
Lại bắt đầu những ngày dị hạnh phúc.
Thân thể chàng ngày một khá hơn, chẳng còn dáng vẻ héo khô nơi giường bệnh.
Chàng có thể đến tư thục trong thôn dạy học.
Mỗi buổi hoàng hôn, chàng trong ánh tà dương về, trên vai khoác túi vải đựng sách, trong tay thì một cá tươi, thì vài món rau quả theo mùa.
“Nương tử, ta về .”
Chàng đẩy cửa viện, giọng chứa mệt nhọc sau một ngày lao động, song nhiều hơn cả là sự yên ổn thoả mãn.
Ta bếp ló đầu :
“Cơm sắp xong, rửa tay ăn thôi.”
Chàng đặt đồ , chẳng vội rửa.
Luôn ghé vào bếp một , xem ta nấu món gì.
phía sau ôm lấy eo ta, cằm khẽ tựa trên mái tóc lốm đốm bạc, hít mùi hương trong nồi, khe khẽ thốt:
“Thơm quá.”
Cơm nước xong, trời chưa tối hẳn.
Chàng bắc thang dưới tán xanh tươi um tùm.
“Năm nay, nhất định phải bù lại rượu hoa.”
Giọng chàng nghiêm túc, thể thực hiện một hứa trọng đại.
Chàng cẩn trọng leo lên, tuy chẳng còn nhanh nhẹn thuở trẻ, nhưng động tác lại chắc chắn.
Ta đứng dưới giữ thang, ngẩng đầu nhìn chàng chọn từng đoá hoa nở rộ, khẽ khàng hái .
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, loang loáng phủ lên thân ảnh gầy gò kia, tạo thành vệt sáng lấp lánh.
Một bóng đen linh hoạt thoắt nhảy lên tường.
Là hoa ấy.
Nó ngồi chồm hổm trên tường, nghiêng đầu, xanh biếc sáng long lanh, hiếu kỳ nhìn chúng ta.
thấy, mỉm cười vẫy tay:
“Tiểu tử, lại là ngươi sao.”
chẳng hề sợ hãi, khẽ nhún chân, nhẹ nhàng đáp sân.
Nó quanh gốc vài , thẳng hướng về phía ta.
Nó đến bên chân ta, chẳng còn xưa vội vàng lẩn tránh,
nhẹ nhàng dùng chiếc đầu lông mềm mại, dè dặt cọ vào ống quần ta.
Trong cổ họng vang lên tiếng “grừ grừ” thoả mãn.
Lòng ta mềm nhũn, bèn ngồi xổm , cẩn trọng đưa tay khẽ chạm sau tai nó.
Nó chẳng trốn tránh, ngược lại còn ngẩng đầu, càng cọ sát thân mật.
xanh biếc vốn thường lộ vẻ cảnh giác xa cách, giờ còn sự thả lỏng chút làm nũng.
trên thang , mỉm cười:
“Xem lần này nó nhất định muốn ở lại .”
“Ừ,” ta khẽ vuốt dọc tấm lưng ấm áp mềm mại của ,
“Can đảm hơn nhiều, chẳng còn sợ người nữa.
Có lẽ nó thấy nhà ta tốt, chẳng nỡ rời .”
nhìn nó, lại ngắm ta, nói:
“Nếu nó chịu ở lại, ấy là duyên phận, thì ta nuôi thôi. Trong nhà thêm phần sinh khí.”
Ta gật đầu, cúi nhìn nhỏ cuộn mình ngủ say bên chân, lòng ngập tràn thứ ấm áp dị.
“Đặt tên cho nó .”
“Vậy gọi là Tiểu Ly nhé.”
13
vào mùa xuân năm sáu mươi bảy tuổi.
Là vì cứu một đứa trẻ nghịch ngợm rơi sông.
Nước chảy xiết, chàng dốc sức đẩy đứa bé lên bờ, còn mình kiệt lực, bị cuốn trôi vào dòng nước .
Người ta tìm thấy chàng nơi bãi cát hạ lưu, gương mặt trắng bệch, là đang ngủ.