Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày đưa tang, mười dặm quanh thôn người người đều đến.
Là học trò từng chàng dạy dỗ, là hương thân từng chàng giúp đỡ, là đứa bé chàng dùng mạng cứu sống người nhà nó — tiếng khóc động trời.
Người ta đều nói, tiên là bậc quân tử, là gương sáng của kẻ sĩ, đi thật đáng tiếc.
Ta mặc áo tang trắng, quan tài chàng từ từ hạ xuống lòng đất, tâm can như khoét rỗng, gió lùa qua chỉ lại tiếng vọng trống không.
Người đến dần tản, bóng mộ phần nắng chiều kéo dài.
Ta ngồi một mình trước nấm mộ mới đắp, bàn tay thô ráp chạm lên bia đá lạnh lẽo khắc dòng chữ: “Phu chi mộ.”
“ ,” ta gọi, giọng khàn,
“ xem, mọi người đều đến tiễn . Cả đời này tuy thanh bần, song quang minh chính trực, đáng giá lắm.”
chân, Tiểu Ly cũng cuộn tròn. Nó già, lông chẳng sáng bóng, bước đi chậm chạp.
Nó dường như cảm nhận nỗi bi của ta, chỉ lặng lẽ kề , trong cổ họng khe phát tiếng gừ trấn an.
“Kiếp sau,” ta hướng bia đá lạnh lẽo, như hứa lời trang trọng,
“chúng ta vẫn làm phu thê, không? lại phải tìm ta, lại trồng lê, lại làm rượu lê hoa cho ta…”
Lệ rơi chẳng thành tiếng, thấm nấm mộ mới đắp, in thành vệt thẫm.
Tiếng gừ khe chẳng biết ngừng tự khi nào.
Gió núi thổi lạnh, trời dần tối.
Ta chống đôi chân tê dại, định đứng lên xuống núi.
“Tiểu Ly, ta thôi.”
Ta gọi, đưa tay chạm thân thể nó.
nó chẳng như thường ngày vươn mình lười biếng rồi thong dong theo sau.
Nó nằm im, vẫn hơi ấm, cứng đờ.
Tim ta co thắt, vội ngồi sụp xuống, run rẩy dò hơi thở nơi mũi nó.
Chỉ một mảnh tĩnh lặng.
Nó cuộn mình, như chìm giấc ngủ vĩnh hằng, tựa hồ chỉ là mệt quá, muốn nghỉ ngơi.
Ta ngồi ngẩn ngơ trước mộ phần, bi tận rồi lại trống rỗng.
Trời đất tĩnh mịch, chỉ tiếng gió thổi qua tùng vi vút.
Không rõ bao lâu, bụi cỏ cạnh mộ vang lên tiếng sột soạt.
Một thỏ trắng toàn thân như tuyết nhảy .
Đôi đỏ như bảo thạch, không sợ hãi, thẳng ta.
Ta nhận nó — chính là thố tinh từng thay ta truyền lời cho Thanh Lăng ở giới nào.
Nó bia mộ , lại Tiểu Ly lạnh ngắt chân ta.
thở dài, cất tiếng người, thanh âm động:
“Ta đến… tiễn Thanh Lăng đoạn cuối.”
Ta ngỡ ngàng ngẩng lên, khó tin:
“ nói gì? Tiễn ai?”
Ánh thố dừng trên thân , mang cảm:
“Tiễn hắn. Thanh Lăng.”
Tim ta chợt nghẹn, hô hấp đông cứng.
“Miêu cứu người, chẳng phải không trả giá. Một mạng đổi một mạng.”
Giọng thố nhẹ nhàng, từng chữ như đá nện lòng ta:
“Thanh Lăng tuy có chín mạng, xưa hắn mới khai trí, dã thú truy sát, nặng, mất ba mạng; sau này độ kiếp thất bại, thiên lôi đánh, lại mất mạng… Hắn lấy mạng cuối đổi lấy tính mệnh trượng phu .”
Toàn thân ta như sét đánh, lạnh buốt, mở miệng lại chẳng phát âm nào.
“Hắn gắng gượng giới không bao lâu, lực liền tán tận, chẳng giữ nổi hình người, biến bản thể nhỏ.
Trường thụ chi lấy Thanh Tâm quả hắn giữ gìn, miễn cưỡng bảo toàn một thức, khuyên hắn tu luyện lại từ đầu, dẫu chỉ là phàm miêu.”
“ hắn không chịu.”
Giọng thố chan chứa nuối tiếc:
“Hắn bảo, quá mệt, chẳng muốn tu nữa.
Một buổi sớm, hắn lặng lẽ rời giới. Thụ nói, hắn có lẽ… chỉ muốn nhà.”
Ánh ta rơi xuống thân nhỏ lạnh ngắt.
Nó bình thường, lông xám vằn, chẳng khác muôn ngàn loài chốn nhân gian.
Thì … chẳng phải duyên phận.
Ấy là hắn dồn nốt sức tàn, vượt nghìn núi muôn sông, tự chọn nơi yên nghỉ cuối .
Là chặng đường trở .
Mặt trời lặn hẳn, tia sáng cuối lướt qua gương mặt an tường của nó.
Ta run rẩy đưa tay, ôm thân thể lạnh cứng lòng, má áp lên bộ lông chẳng hơi ấm.
Rốt cuộc bật khóc thành tiếng.
Khóc cho của ta.
Cũng khóc cho ngốc nghếch ấy.
14
Sau khi đi, thân thể ta cũng ngày một suy yếu.
Dân làng đều hiền hậu, nhớ ơn , lại ta cô độc, nên thường đến giúp đỡ.
Nhà họ Trương mang bát cháo nóng, nhà họ Lý dọn đĩa nhỏ, thím ở đầu thôn đến giúp giặt áo, gã trai nhà xách nước bổ củi.
Ta biết ơn, mà chẳng lấy gì báo đáp, chỉ hái lê trong vườn chia cho bọn trẻ .
Thấy chúng vui cười nô đùa, dường như xua bớt quạnh vắng trong nhà.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, bình yên mà hiu quạnh.
Đến bảy mươi tuổi, tiết xuân nắng ấm chan hoà, phơi khắp thân người, khiến ta cũng ngái ngủ.
Ta kéo chiếc ghế mây cũ, ngồi nơi cửa viện, phủ tấm chăn mỏng.
“Bà ! Bà !”
Mấy tiếng trẻ lanh lảnh kéo ta thực tại.
Là cháu bé nhà , độ sáu tuổi, chạy đến đỏ mặt, trong tay cầm chong chóng giấy, hớn hở giơ lên trước ta:
“Bà xem, cha làm cho đấy! Chạy lên thì nó quay vù vù!”
Ta nheo , cố cho rõ sắc màu xoay tít, mỉm cười gật đầu:
“Đẹp lắm, thật đẹp… chạy chậm thôi, kẻo ngã.”