Văn án:
Khi nhận được hưu thư là lúc ta vừa mới chăm sóc suốt một đêm cho mẹ chồng đang lâm bệnh nặng xong.
Hai mắt đỏ hoe, ta nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Trình Triết Nam:
“Ta biết nàng không làm sai gì cả. Nhưng Vũ Nhu bị bỏ rồi, ta nhất định phải hòa ly với nàng thì mới có thể bảo vệ được nàng ấy.”
Mặc Vũ Nhu bị hưu, lập tức có người vì nàng ấy mà bỏ thê.
Người phụ nữ bị chê cười trong chốn phong ba ấy, chính là ta.
Vì muốn yêu tiểu thanh mai nhưng không được, Trình Triết Nam đã hao tốn không ít tâm trí.
Cơn giận dâng lên, ta ngất xỉu tại chỗ.
Tỉnh lại, bên tai ta là tiếng người huyên náo:
“Tiểu thư Thẩm, người mau tỉnh lại đi.”
Ta nhíu mày mở mắt, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Mặc Vũ Nhu.
Nàng ấy mặc y phục xanh nhạt, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, đường nét thanh tú lại yếu mềm.
Tựa như chỉ cần nói lớn một chút cũng có thể khiến nàng hoảng sợ.
Ta lảo đảo đứng dậy, dựa vào tay nha hoàn bên cạnh, gạt mọi người sang một bên, vội vã trở về viện của mình.
Nhìn nửa chiếc quạt thêu treo trong khuê phòng, ta nắm chặt tay lại, thả ra rồi siết lại nhiều lần, cuối cùng ta cũng tin rằng mình đã trọng sinh, trở về ba năm trước.
Lúc này, ta vẫn chưa định thân cùng Trình Triết Nam.
(…)