Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

10

Sau mọi người chúc mừng rút đi, ta đứng trước cửa tấm hỷ báo, nước mắt bất giác dâng lên.

Được sống thật tốt biết bao. Chỉ cần còn sống, cũng có thể xảy ra.

tỷ!” – Phía sau có người .

Quay đầu lại, ta Tống Văn Chiêu và Trường Bình đứng ở đầu ngõ. Hắn vẫn quan, nhưng nhạc phụ của hắn dính líu tới Nhị hoàng tử nên đã bị cách chức.

Có lẽ chức quan quá nhỏ, Tân đế không nhớ tới hắn.

“Chi Chi tỷ, bây giờ chị là huyện chủ rồi à?”

.” – Ta đáp. – “ muốn quay về không?”

Trường Bình liếc Tống Văn Chiêu một cái, lắc đầu, “Đợi… đợi vài năm đệ quay lại tìm tỷ, giờ công tử vẫn cần đệ.”

Ta gật đầu, không miễn cưỡng.

Tống Văn Chiêu chằm chằm vào tấm hỷ báo trên cổng, từng bước một đi .

“Lúc ta bảo tỷ dâng gạo Nhị hoàng tử, lẽ lúc đó tỷ đã ngả về phe Đại hoàng tử rồi ?”

“Ta nào có bản lĩnh đó, chỉ là thời thế đưa đẩy thôi.”

tỷ, tỷ là nữ tử, không giữ nổi gia sản đâu…”

Ta hắn ý là .

Hắn im lặng hồi lâu nói: “Hiện giờ ta chưa thể bỏ nàng ấy, nhưng… nhưng ta có thể cưới tỷ bình thê, bây giờ nàng ấy buộc nhường chỗ rồi.”

Ta bật — bấy giờ hiểu rõ, thì ra ta chưa bao giờ thực sự hiểu Tống Văn Chiêu.

Hắn đại khái yêu ai cả, hắn chỉ yêu chính mình.

tỷ ấm ức, ta còn có thể…”

Ta cắt ngang: “Ngày xưa ta không sốt ruột lấy chồng, qua đó trong mà thôi. Bây giờ ta không còn thích , của ta cũng không phiền lo.”

tỷ! Chúng ta từng sống với nhau năm năm, trong tỷ có thể không có ta chứ!”

Tống Văn Chiêu không tin. Hắn chắc rằng ta là người sống tình cảm, một đã yêu thì cả đời không quên được.

Nhưng hắn có thể quên, thì tại ta lại không thể?

“Có ?”

Tạ Xuyên bước nhanh tới, tự nhiên đứng cạnh ta, đối diện với Tống Văn Chiêu.

“Tạ đại nhân?” – Tống Văn Chiêu tròn mắt kinh ngạc Tạ Xuyên. – “Ngài quen với tỷ của ta?”

Tạ Xuyên nhíu mày: “ ta không nhớ nhầm, Tống đại nhân lớn tuổi hơn Hứa Đông gia chứ? mở miệng là tỷ’, không xấu hổ à?”

Tống Văn Chiêu c.h.ế.t lặng.

Ta suýt bật thành tiếng.

Tạ Xuyên quay sang ta:

“Dự định bao giờ dọn ? Hôm nay là ngày đẹp đấy.”

Ta : “Vậy thì hôm nay chuyển luôn! Chỉ là bên đó đồ đạc vẫn chưa chuẩn bị.”

“Không . Dọn trước, còn lại để ta lo.”

Dưới ánh mắt sững sờ của Tống Văn Chiêu, Tạ Xuyên tự nhiên đi theo ta vào sân, tiện tay đóng cửa, để Tống Văn Chiêu lại bên ngoài.

“Xin lỗi, vừa rồi ta có nói quá lời không?”

“Không đâu.” – Ta khoát tay. – “Thậm chí ngài còn có thể nói sắc bén hơn .”

Tạ Xuyên vui vẻ.

16

Tạ Xuyên cứ như sợ ta không thể chuyển trong một ngày, liền tới hơn mươi người giúp.

Nhưng đồ đạc của ta ngoài vài bộ quần áo cũ nát, ngay cả gia cụ cũng không muốn mang theo, kết quả là mươi mấy người thì mười người ra về tay không.

Chỉ mất canh giờ là ta đã chuyển .

nơi ta phát hiện, huyện chủ của ta lại nằm ngay cạnh của Tạ Xuyên, dùng chung một bức tường.

Tạ Xuyên đứng bên tường hồi lâu, ta hắn có bức tường có vấn đề không?

“Hình như là tường nguy hiểm rồi.” – Tạ Xuyên vỗ vỗ mặt tường – “Để lâu không ổn, hay là dỡ đi sửa lại nhỉ?”

Ta hơi kinh ngạc, thì tường vẫn còn chắc chắn.

Nhưng cũng ngại từ chối, đành nói: “Vậy… vậy Tạ đại nhân cứ xem rồi .”

Tạ Xuyên việc nhanh, mức giường trong phòng ta còn chưa kịp kê thì tường đã bị dỡ mất rồi.

Ta đứng trong sân, quanh bốn phía trống hoác không còn tường rào, trong bỗng trống trải, có chút hối hận đã nghe lời hắn chuyển qua đây quá vội vàng.

Chiều hôm đó, Tạ Xuyên từ mình mang sang ta một cái giường nhỏ, còn người đo đạc, đặt đóng đồ nội thất ta.

Đặt toàn là loại tốt.

Ta sợ không đủ tiền trả, nhưng hắn đã trả trước rồi.

Hôm sau, ta vào cung tạ ơn, đi ngang qua bức tường bị tháo, liền hắn đang luyện võ trong sân, chỉ mặc nửa áo, cơ bắp rắn chắc, toàn thân toát ra sức sống mạnh mẽ.

Ta không dám nhiều, nhưng hắn lại ta lại, ta đã dùng bữa sáng chưa.

Ta đáp đã dùng rồi.

“Ta thì chưa.” – Hắn nói.

“Hả?!”

Tạ Xuyên dường như trở thành người khác, khách sáo chút nào, cứ thế theo ta về ăn sáng.

Ăn xong lại còn muốn đưa ta vào cung, nói mình cũng có việc vào cung, tiện đường.

tạ ơn trong cung, Hoàng hậu lại ta quan hệ với Tạ Xuyên là .

“Thật sự chỉ là bằng hữu thôi.” – Ta đáp.

“Thế thì ta không tin.” – Hoàng hậu nói khẽ – “Tháng trước, chọn hắn, hắn còn xem có bên cạnh là định để dành tỷ không.”

“Hả?” – Ta chưa từng nghe hắn nhắc tới này.

“Ta bảo để dành tỷ cũng được, thế là hắn lập tức tự quyết định, đặt luôn cả .” – Hoàng hậu nói – “Bình thường hắn việc quy củ, chưa từng vượt giới hạn, vậy mà lần này đệ lại dám được đằng chân lân đằng đầu.”

Ta dở khóc dở .

Nhưng trong lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ — không chán ghét, mà là có chút vui sướng.

“Ta người xứng đôi. tỷ bằng , ta sẽ ban hôn.”

“Hả?”

tỷ.” – Hoàng hậu mỉm – “Ban hôn là vinh hiển đấy. Hơn , dù sau này hắn có thay , cũng không dám dám bỏ tỷ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương