Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội nghiêm trọng, vừa may mắn được xuất viện vào tuần trước.

Hôm nay, tôi phải quay lại tái khám.

Nước chân mới nhảy, tối qua tôi học tủ một đêm các đáp án “chuẩn chỉnh”.

Ví dụ: “Vô tình va vào người khác phải xin lỗi, chứ không phải là “tao g.i.ế.c mày”.”

“Cách xử lý đúng đắn khi xảy ra xung đột với người khác là báo cảnh sát, chứ không phải xách d.a.o thái thịt tận nơi c.h.é.m cả nhà họ.”

“Giết người là , g.i.ế.c người là , g.i.ế.c người là ! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!”

Vốn dĩ những kiến thức cứng nhắc khó nuốt này khiến tôi bực bội, khó chịu . Thế đi tàu cao tốc lại còn gặp phải một nhóc ranh. Không biết cái thứ súc sinh già nào sinh ra cái thứ súc sinh nhỏ tuổi này, cứ gào thét ầm ĩ, nhảy nhót loạn xạ điên toa.

Nó cầm khẩu s.ú.n.g đồ chạy từ đông sang tây, muốn ăn cái của người khác thì chĩa s.ú.n.g vào người bất kể có phải là người quen hay không, cứ chĩa s.ú.n.g vào người đòi ăn. Người không thì nhổ nước bọt.

Có cô can ngăn.

Nhưng phụ huynh của nhóc lại ngơ không . Hắn lười biếng nỗi chẳng thèm liếc mắt một cái, cứ thế cởi giày ra, nằm ườn trên ghế lướt Douyin.

thế còn mở loa ngoài, cả toa tàu tràn ngập tiếng giả lả người bệnh khí phế thũng. Cô đành nín nhịn mùi hôi chân, tiến tới nhắc nhở hắn trông chừng con mình.

Hắn trợn trắng mắt, lớn : “Chúng tôi mua vé thì là khách hàng. Khách hàng là Thượng Đế, các người phải phục vụ chúng tôi, hiểu không?!”

đáp: “Anh vậy là cũng phiền tới việc nghỉ ngơi của những hành khách khác…”

Cô ấy chưa nói hết câu vị phụ huynh cắt ngang: “Nơi công cộng thì sao không con ? Mày là cái thá ra lệnh?!”

còn định nói thì thằng nhóc đột nhiên túm lấy váy ngắn của cô , dùng sức giật mạnh một cái.

Tuy không giật bung ra, nhưng mọi người đều nghe tiếng vải rách.

“Màu đen! Màu đen!” Thằng nhóc lớn, chỉ vào cô , nói với vẻ lố lăng: “Bên mặc đồ màu đen!”

là một cô gái tuổi, mũi non nớt, nước mắt tuôn rơi lã chã ngay tại chỗ, ôm váy ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

2.

Có mấy hành khách không thể chịu nổi nữa, lần lượt tiếng chỉ trích.

“Thằng bé này quá đáng thật!”

“Nơi công cộng cũng phải biết giữ ý chứ! Anh có ý thức không vậy?!”

“Đúng là cha nào con nấy!”

Người cha bĩu môi nói: “Chỉ có mấy người là có ý thức thôi!”

Thằng nhóc giơ s.ú.n.g gào: “Còn nói nữa, tao g.i.ế.c hết chúng mày!”

xông nhổ một bãi nước bọt vào người gần nó nhất phá . Thằng nhóc con chống nạnh, đắc ý đảo mắt một vòng toa.

Đột nhiên nó chằm chằm vào tôi, lon ton chạy chỗ tôi, chăm chăm cái máy tính bảng của tôi chìa tay ra: “Đưa tôi!”

Tôi ngẩn người: “Cái ?”

“Máy tính bảng của tôi, tôi muốn game!”

Tôi đáp: “Cút!”

Nó lại chĩa khẩu s.ú.n.g đồ bằng nhựa chĩa vào tôi, ra lệnh: “Mau đưa đây, nếu không đưa thì tôi b.ắ.n c.h.ế.t ông!”

Vị phụ huynh kia lại nói: “Anh keo kiệt thế, một lát thì có sao đâu, con một chút thì có đâu?”

Tôi chỉ cảm m.á.u khắp người dồn não, tai ù ù. đầu có hai người tí hon đang cãi vã, một đứa nói “giết nó đi, g.i.ế.c nó đi!”, đứa kia nói “nghe lời đứa đi, nghe lời đứa đi.”

Đúng lúc cơn thịnh nộ gần nhấn chìm lý trí của tôi thì một giọng nói vang vọng bên tai: “Giết người là ! Giết người là ! Giết người là ! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!”

Tôi nhận ra mình sắp mất kiểm soát, mò thuốc túi ra, định uống hai để giữ bình tĩnh.

Ai ngờ cái thằng nhóc con mắt nhanh tay lẹ, giật phắt lọ thuốc của tôi.

“Trả lại đây tao!” Tôi nói: “Mày đừng chuyện khiến mình phải hối hận.”

Thằng nhóc con hi hi: “Ông có bệnh à! Sắp c.h.ế.t hả!”

Nó vặn nắp chai, đổ hết thuốc ra đất: “Vậy thì ông cứ c.h.ế.t đi! Hi hi hi!”

Mẹ nó lại giơ ngón cái : “Con trai giỏi lắm, dũng cảm lắm!”

Sau , vào giây theo, bà đứa con trai bảo bối của mình tôi đá một phát, gập người lại bay ngược ra sau.

Chưa để mẹ nó phản ứng lại, tôi xách cổ thằng nhóc con nện nó mạnh xuống đất đánh bóng chuyền vậy.

Một tiếng “rầm” nặng nề vang .

Thằng nhóc con đau đớn khóc oa oa thật to, không ngừng kêu cứu.

Toa tàu im lặng tích tắc, sau tiếng kêu la heo chọc tiết của bà vang khắp trời xanh: “Cứu mạng! Giết người !”

Quần chúng hóng hớt cũng phản ứng lại, một khuyên tôi đừng chấp nhặt với con, một lại rất ăn ý chắn bà lại ở bên ngoài, chừa tôi một khoảng trống.

Tôi ngồi xổm xuống, túm tóc thằng nhóc con, tủm tỉm hỏi nó: “Vừa nãy muốn game ?”

dọa ngây người, không ngừng quay đầu mẹ nó, khóc nấc. Tôi tát nó một cái: “Tao đang hỏi mày ! Nói!”

Nó thút thít nói: “Trò… Plants vs. Zombies.”

Tôi nói: “Được thôi, tao với mày, bây giờ mày là zombie, tao là cây.”

Sau , tôi bốc một nắm hạt dưa, búng vào trán nó từng hạt một:

“Đậu Hà Lan b.ắ.n ! Biubiubiu!”

Búng một lúc, lực sát thương quá nhỏ, tôi quay đầu trên bàn bên cạnh có một ly cà phê đá. Tôi cầm ly cà phê uống một ngụm phun hết nó: “Bây giờ là Bắn s.ú.n.g băng!”

thằng nhóc con đầy vết cà phê, tóc nó ướt sũng, dán vào . Thế nó không dám ho he dù chỉ một câu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương